Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 161 : Phiên ngoại (6)

Ngày đăng: 13:15 18/04/20


Edit:  Mimi – Beta: Chi



*****



Cuối tuần, rốt cuộc Nhàn Vân Dã Hạc cũng đến.



Vì để ba cha con Nguyên Tiêu nhanh chóng gặp nhau, Tần Dương và Hà Tấn quyết định đưa nó tới sân bay đón người. Tất nhiên Thang Viên sẽ không chịu ở nhà một mình mà làm loạn đòi đi theo.



Mấy ngày nay, hai bảo bảo đều chơi đuổi bắt với nhau, bọn chúng bay tới bay lui khắp nhà, dường như độ thân mật đã rất không tầm thường.



Sau khi đến sân bay, Hà Tấn gọi điện thoại cho Dã Hạc, báo cho bọn hắn biết vị trí của mình.



Dường như Nguyên Tiêu cảm ứng được tâm tình ba mẹ, nháy mắt liền an tĩnh lại, ghé đầu vào cửa kính ô tô chăm chú nhìn ra bên ngoài. Khi thấy bóng dáng Nhàn Vân cùng Dã Hạc xuất hiện trong tầm mắt, nó hưng phấn kêu to, dùng đầu đập đập vào cửa thủy tinh, vội vã muốn gặp hai ba ba của mình.



“A! Mau hạ cửa sổ xuống!” Hà Tấn sợ nó đập đến hỏng đầu, vội vàng nhắc nhở Tần Dương.



Tần Dương vừa ấn công tắc hạ kính, Nguyên Tiêu liền gấp gáp bay ra ngoài. Sau đó nó đập vào lồng ngực Dã Hạc đang đi tới từ phía đối diện, hưng phấn vừa cọ loạn vừa gọi “Ba”, hoàn toàn không thấy chút rụt rè e ngại lúc ban đầu.



“Ôi chao!” Dã Hạc lộ rõ vui mừng trên nét mặt. Có lẽ ngay từ đầu hắn không tưởng tượng được, thời điểm bảo bảo trong game thật sự xuất hiện trước mặt mình sẽ có cảm giác gì, cho nên hiện tại kích động đến mức chẳng biết phải làm sao.



Nhàn Vân cũng vậy, buông hành lý trên tay xuống, vươn tay ra giữa không trung, tựa hồ cũng muốn ôm Nguyên Tiêu một cái, nhưng vì e ngại nó còn đang quấn quýt với Dã Hạc nên không tiện bon chen vào.



Thang Viên vốn cũng bay ra theo, nhìn thấy một màn này, cảm xúc lập tức bị ảnh hưởng, lặng lẽ bay trở về bên người Hà Tấn, rúc vào lồng ngực ba mình làm nũng một phen.



Tần Dương ghen tị nói: “Anh phát hiện Thang Viên thân thiết với em hơn, ba năm nay rõ ràng thời gian anh ở bên nó tương đối nhiều mà.” Nguyên Tiêu cũng vậy, hiển nhiên chạy tới ôm Dã Hạc trước mặc dù cùng lúc nhìn thấy hai người ba ba.



Hà Tấn không nghĩ nhiều, cười cười bảo: “Cái đó là đương nhiên, nó là do em sinh ra đấy.”



“Không hổ là ‘em sinh’ nha, ” Tần Dương trêu chọc, “Thang Viên bảo bối, về sau phải gọi A Tấn là mẹ đấy.”



Thang Viên sáng bừng đôi mắt: “Dạ!”



Hà Tấn: “…”
Thang Viên chọt chọt ngón tay, ủy khuất lùi về một bên, tự mình tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng hai mắt chợt lóe, tổng kết: “Thì ra Nguyên Tiêu là một đứa nhỏ tâm ngọt như đường bên ngoài có bọc tầng xiêm y bằng gạo nếp!”



Hà Tấn: “…”



Sau khi ăn xong, sáu người vui vẻ đánh bài, nhoáng cái đã chơi đến mười một giờ đêm, Thệ Thủy cùng Cửu Điện Hạ liền xin phép ra về.



Buổi tối, Nhàn Vân Dã Hạc ngủ trong phòng khách, Nguyên Tiêu được hai ba ba cho phép cùng vào phòng ngủ nạp điện nghỉ ngơi.



Tắt đèn, Nhàn Vân Dã Hạc quen thói quấn quýt ôm hôn âu yếm lẫn nhau, Nguyên Tiêu ‘chưa hiểu sự đời’ lần đầu cảm nhận được sự kích thích mạnh mẽ của động tình, ngượng ngùng đến suýt nữa thì ngất xỉu.



Thừa dịp hai ba ba không phát hiện, nó lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng tìm Thang Viên.



Thang Viên đang cô đơn lẻ bóng xót xa cho thân phận mình, đột nhiên phát hiện Nguyên Tiêu lò dò đi tới, vui vẻ bay lên: “Sao em lại sang đây?”



Nguyên Tiêu ghé qua, hai tiểu bảo bảo dán mặt vào nhau, dùng sóng điện chuyện trò: “Hai ba ba đang hôn hôn, em xấu hổ không muốn nhìn.”



Thang Viên: “Oa! Ba ba em cũng hôn nhau à, vậy em có cảm giác không?”



Nguyên Tiêu thẹn thùng gật gật đầu: “Có.”



Thang Viên che mặt: “Anh cũng vậy, khi hai ba ba hôn nhau, anh cảm thấy thực ngượng ngùng mà cũng thực thoải mái nha ~”



Nguyên Tiêu đỏ mặt nói: “Em vừa mới tra cứu trên internet, vợ chồng ở cùng nhau sẽ làm loại chuyện này.”



Thang Viên ôm lấy Nguyên Tiêu lăn một vòng trên thảm trải sàn, học theo tư thế trên giường của hai ba ba mà đè chặt Nguyên Tiêu.



Nguyên Tiêu cảm giác CPU của mình sắp cháy, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu làm nũng nói: “Anh ~”



Thang Viên nhớ lại những câu mà Tần Dương nói với Hà Tấn, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Nguyên Tiêu, non nớt mà ra lệnh: “Gọi là chồng ~”



— Toàn Văn Hoàn —