Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 31 : Học đánh tennis

Ngày đăng: 13:13 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Hai người ăn cơm ở canteen, Hà Tấn có thói quen ngủ trưa cho nên sau khi ăn xong liền quay về ký túc xá nghỉ ngơi trong chốc lát, trước khi chia tay còn hẹn sẽ gặp mặt Tần Dương vào lúc ba giờ chiều ở dưới lầu. Tần Dương dặn cậu mặc quần áo thể dục, nếu không có thì liền mặc bộ nào rộng rãi một chút là ok.



Đến giờ hẹn, Hà Tấn đã thấy Tần Dương mang theo vợt đứng ở dưới lầu ký túc, hai người bọn họ trực tiếp đi đến sân tennis.



Bởi vì đội tennis Hoa đại khá nổi tiếng, cho nên trường học đầu tư rất nhiều tiền của vào cái sân bóng này, toàn sân phân ra khu vực trong nhà và ngoài trời, trong đó có một cái nhà thi đấu, sáu sân phụ và một khu luyện tập cho người mới.



Hôm nay thời tiết khá đẹp, trên sân tennis ngoài trời còn có mấy sinh viên đang chơi bóng, vừa thấy Tần Dương từ xa đi tới đã cất giọng gọi to, nào là “anh Tần “, nào là “đàn anh”, thậm chí còn có cả “tổ phó” này này nọ nọ.



Hà Tấn ngẩn ra: “Thì ra cậu là tổ phó tổ tennis nha!”



Tần Dương vừa vẫy tay chào hỏi mọi người, vừa nói với Hà Tấn: “Tùy tiện gọi đùa thế thôi, kỳ thật tôi không giữ chức vụ chân chính gì cả.”



Đợi khi bọn họ đến gần sân tennis hơn, Tần Dương lại giới thiệu với Hà Tấn vài sinh viên năm nhất đang chơi bóng trên sân, đồng thời cũng có mấy người tò mò đi tới hỏi thăm: “Anh Tần, vị này là ai nha?”



Tần Dương vỗ lưng Hà Tấn, nhẹ nhàng đẩy cậu đi lên phía trước một bước, dùng giọng điệu thực thân quen trả lời: “Hà Tấn, bạn anh.”



Cách giới thiệu của đối phương khiến cho Hà Tấn có phần sửng sốt, không phải “đàn anh”, cũng không phải “nhân vật gì đó của hội sinh viên”, mà là “bạn” … Một tiếng “bạn” này, không thể không nói đã làm Hà Tấn thoải mái cực kỳ.



Vài đàn em khóa dưới sôi nổi gọi Hà Tấn một tiếng “anh” rồi tiếp tục kéo nhau đi đánh bóng, Tần Dương ném vợt sang bên cạnh, nhờ đám người kia để ý giúp sau đó mới xoay xoay cánh tay bắt đầu làm động tác khởi động: “Trước tiên chạy mấy vòng cho nóng người nhé?”



Hà Tấn bắt kịp tiết tấu của đối phương, cùng hắn chạy khởi động. Tần Dương vừa chạy vừa nói: “Bình thường cậu có hay vận động không?”



Hà Tấn lắc đầu, Hoa đại yêu cầu toàn bộ tân sinh phải chạy bộ buổi sáng vào học kỳ một của năm thứ nhất, nhưng đến học kỳ hai thì không bắt buộc nữa. Ban đầu Hà Tấn vẫn duy trì thói quen này, nhưng sau khi hẹn hò với Đông Huyên thì bận đi mua bữa sáng mang đến cho đối phương, vì thế dần dần từ bỏ, kế tiếp liền không tham gia một loại vận động thể dục thể thao nào nữa.
“Tôi nhìn cậu đánh,” Từ “nhìn” mà Tần Dương nói ra này, thật giống như cái kiểu “nhìn” dùng để trông chừng trẻ con vậy, “Tránh cho cậu thao tác không đúng, đánh bậy đánh bạ một hồi rồi trở về liền đau nhức mất mấy ngày.”



“Cậu chuyên nghiệp ghê đi,” Hà Tấn mệt phờ, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, thở dốc nói, “Tôi nghỉ ngơi một lát, cậu đánh cho tôi xem đi, coi như học hỏi.”



Tần Dương vỗ vỗ cây vợt trên tay, cầm chặt sau đó xoay người rời đi.



Tung bóng, phát bóng, đánh bóng… Tần Dương chậm rãi dịch chuyển thân thể, mỗi một lần vung vợt đều trầm ổn và chuẩn xác cực kỳ!



Sau khi khống chế được tiết tấu trên tay, Tần Dương bắt đầu tăng tốc, mỗi cú đánh đều nhanh gấp hai lần so với tốc độ Hà Tấn luyện tập vừa rồi.



Hà Tấn nhìn đến sững sờ, nhưng cái khiến cho cậu phải khiếp sợ vẫn còn ở phía sau, bởi vì thực lực của Tần Dương hiển nhiên không chỉ có thế — Người nọ càng đánh càng nhanh, đường bóng bật lại càng ngày càng mạnh, thoạt nhìn chẳng khác gì viên đạn xẹt qua giữa không gian… Từ đầu đến cuối không có một đường bóng nào thoát khỏi mặt vợt của hắn, hoặc là nói, thân thể hắn giống như một tấm lưới, cánh tay vung lên vung xuống thật nhanh vẽ ra những đường bóng liên tiếp, linh hoạt mà chuẩn xác lại tràn ngập khí thế tấn công!



Hà Tấn còn phát hiện, khi đối phương đánh bóng, điểm đến đều tập trung tại một khu vực trên tường, chứ hoàn toàn không bay Đông bay Tây như cậu. Khu vực bị Tần Dương dồn bóng tới với tốc độ cao kia, quả thực khiến cho người xem mơ hồ nảy sinh loại ảo giác vách tường sẽ bị xuyên thủng vậy!



Các nữ sinh bám dính bên ngoài lưới sắt không ngừng hò hét, Hà Tấn vô thức nuốt nước miếng một cái, đột nhiên hiểu ra, vì sao lại có nhiều người ca ngợi Tần Dương như vậy… Nguyên nhân chính là bởi những động tác múa vợt lưu loát oai phong này đây mà, phải nói động thái của người nọ thật sự rất là đẹp.



Nhớ tới hành động “múa rìu qua mắt thợ” khi bản thân đắc ý khoe khoang “đoạt giải cầu lồng hồi trung học” vừa rồi, Hà Tấn đột nhiên cảm thấy xấu hổ không gì sánh được!



Buổi tối, cậu tắm rửa sạch sẽ, mệt mỏi nằm nhoài ở trên giường, hồi tưởng tư thế oai hùng khi Tần Dương đánh bóng.



Một nam sinh như vậy, khiến cậu hâm mộ, khiến cậu hướng tới… Cậu muốn chạy thi với hắn, muốn cùng hắn đối chiến một phen, muốn được hắn coi là đối thủ mà gắt gao quan sát để rồi hạ chiến thư quyết đấu.







/Mi/ Có mà đấu -_-” Tiểu Tấn bé bỏng, đừng vọng tưởng~