Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 36 : Mũ giáp mất khống chế

Ngày đăng: 13:13 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Sau khi cùng Hầu Đông Ngạn xem cái topic chém gió kia, Hà Tấn lại tự lên mạng search thêm chút tư liệu, bao gồm nguyên lý hoạt động và phương thức sử dụng mũ giáp thực tế ảo.



『 Thần Ma 』 không phải game thực tế ảo đầu tiên trên thế giới, trước đó, nước ngoài đã có 『 Thú Hồn 』 và 『 Ma Tháp 』 làm tiên phong, song phương thức vận hành của hai game này không phải “mũ giáp”, mà là “bao con nhộng”. Người chơi của 『 Thú Hồn 』 và 『 Ma Tháp 』  phải nằm trong một “khoang thuyền” có hình dạng giống như cái bao con nhộng thì mới có thể tiến vào thế giới game. Có điều, bởi vì chi phí dành cho việc sản xuất bao con nhộng thực tế ảo cũng như khoa học kỹ thuật ứng dụng vào nó đắt hơn rất nhiều so với “mũ giáp”, nên chỉ có thể tung ra thị trường một số lượng giới hạn, không đạt được hiệu quả phổ cập toàn dân. Đó cũng là lý do, mặc dù loại game thực tế ảo đã ra đời, nhưng người chơi trong nước vẫn có rất ít cơ hội tiếp xúc.



Về mặt lý thuyết, nguyên lý vận hành của mũ giáp và bao con nhộng tương tự như nhau, mũ giáp Thần Ma cũng sử dụng những kỹ thuật tiên tiến được tham khảo từ nước ngoài, rồi mở rộng phát triển, đơn giản hóa hoặc là cải thiện.



Lướt web một hồi, Hà Tấn liền tìm được không ít nội dung có liên quan đến “bao con nhộng thực tế ảo”, đa số những tài liệu này đều đến từ trang web nước ngoài, được viết bằng tiếng Anh, nếu không phải ngoại ngữ của cậu không tệ, phỏng chừng cũng xem không hiểu.



Trong những thông tin tìm kiếm được, có một bài viết về các ứng dụng của game nhập vai thực tế ảo do một game thủ giấu tên đã từng thử nghiệm bao con nhộng cung cấp. Nội dung bài viết cũng na ná như những gì topic vừa rồi đề cập tới, đại khái là chơi game thực tế ảo cần độ tập trung cực kỳ cao, một khi phân tâm sẽ dễ dàng bị phân ly với “bao con nhộng”, hoặc tạo thành những hỗn loạn không cách nào kiểm soát được.



Ngoài ra, game thực tế ảo cũng không yêu cầu người chơi phải có thần kinh vận động tốt, chỉ cần năng lực cân bằng tứ chi mạnh là ok, bởi vì trong suốt quá trình chơi game sẽ thường xuyên có những loại vận động cực hạn không thể nào bắt gặp ngoài hiện thực, tỷ như rơi từ trên trời xuống, lặn vào giữa lòng biển sâu, vân vân và mây mây. Nếu người chơi có chứng sợ độ cao, sợ áp lực nước biển, hoặc là say xe, say tàu thì hoàn toàn không thích ứng nổi.



Hà Tấn cân nhắc một chút, bản thân không sợ độ cao cũng chẳng say xe, các phản ứng tiêu cực nho nhỏ về cự ly mà bài viết đề cập tới cậu cũng không có, vì thế liền yên tâm hơn rất nhiều.



Xem một đống thông tin trên trời dưới đất, còn thấy nhắc tới cái gọi là “cảm xúc” với “tự chủ” linh tinh này nọ, Hà Tấn cảm thấy hơi hơi khó hiểu, thế nhưng dưới sự phổ cập của khoa học kỹ thuật, cậu cũng nắm được chút khái niệm sơ bộ ban đầu. Bởi vì đặc biệt nghiêm túc tìm hiểu, cho nên Hà Tấn đã quẳng luôn chuyện nhắn tin cho Thương Hỏa ra sau đầu, mãi đến khi bị Hầu Đông Ngạn lôi kéo đi ăn cơm, cậu mới lại hưng phấn bàn luận một chút chuyện liên quan.



Đột nhiên Hầu Đông Ngạn nói: “Tấn đại ca, tao cảm thấy gần đây mày có chút thay đổi.”



Hà Tấn sửng sốt: “Hả?”



“Trước kia mày không bao giờ chơi game, lại càng không thảo luận mấy loại chuyện này với tao…” Hầu Đông Ngạn gãi đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Thương Hỏa nghe được giọng nói của đối phương, bốc chốc ngẩn ra, bỡn cợt hỏi: “Em muốn để cả thế giới hiểu lầm rằng anh có sở thích luyến đồng phải không?”



Hà Tấn 囧 nói: “Không phải…”



Thương Hỏa: “Tuy rằng em như vậy anh cũng rất thích.”



Hà Tấn nhẹ nhàng thở ra, lại vô thức thốt lên một lần nữa: “Thế thì tốt quá!” (← A! Đây là cảm thán trong lòng thôi! Thế quái nào phải dùng giọng điệu vui sướng để phun ra ngoài miệng như vậy chứ!)



Thương Hỏa cười cười, hỏi: “Em mua mũ giáp à?”



Nghe được câu hỏi này, Hà Tấn lắc đầu: “Không phải, là rút thăm trúng thưởng! Hôm qua tôi mới biết, thật sự là quá may mắn rồi, vốn muốn kể cho cậu đầu tiên, sau lại cảm thấy vẫn nên chờ khi nhận được mũ giáp liền trực tiếp online báo cho cậu thì hơn…”



Tiểu shota mười mấy tuổi không chút che giấu vui sướng trong lòng mình, huyên thuyên với Thương Hỏa một hồi tựa hồ không cách nào dừng lại, nói chung là hoàn toàn khác với “Hà Tấn” ôn hòa ít nói trước đây. Thương Hỏa kiên nhẫn nghe người kia nói chuyện, thỉnh thoảng lại cười cười, chỉ là cảm thấy thời điểm đối phương thao thao bất tuyệt thường lộ ra biểu tình rối rắm vặn vẹo, thật sự có phần cổ quái.



“Sặc, chuyện gì thế nhỉ?… Buổi chiều tôi có online, nhưng cậu lại off… À… Sau đó tôi đi xem mấy topic linh tinh một chút…”



Nói đến đây, bỗng nhiên shota ngồi thụp xuống, ôm mặt, run rẩy hai vai, dùng thứ thanh âm cực kỳ ủy khuất nói: “Tôi không muốn nói nhiều như vậy, tôi không muốn thành kẻ lải nhải lắm lời…”



Thương Hỏa có chút khó hiểu, song vẫn nghiêm túc đáp: “Em có biến thành kẻ lắm lời anh cũng không ghét bỏ em, em muốn nói cái gì thì cứ nói làm sao mà phải giấu diếm?”



Shota phát điên: “Buổi chiều lúc tôi thử online có như thế này đâu! Khi ấy tôi còn cảm thấy khống chế rất ổn cơ mà! Cái mũ giáp này có vấn đề sao?”



Thương Hỏa ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nghe nói, lúc mới chơi, nếu người chơi bị hoảng sợ thì mũ giáp sẽ mất khống chế một thời gian, đây là hiện tượng bình thường thôi… Vừa rồi em, bị anh dọa sợ hả?”