Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 64 : Thông báo kết hôn

Ngày đăng: 13:13 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Hà Tấn nghĩ nghĩ, hay đám người vây quanh Lạc Hoa Y Y kia cũng là bạn của Cửu Điện Hạ và Thương Hỏa?



Song, thoạt nhìn có vẻ không giống lắm, bởi vì những người đó hình như không phát hiện bọn họ đang đứng ở chỗ này, ngoại trừ gã trai mặc áo giáp đen ra. Mà người đó còn ném một nụ cười đầy khiêu khích về phía bọn họ.



Cửa thành là lối vào duy nhất của thành Lâm Uyên, hai đoàn người nhất định không thể tránh mặt nhau, mắt thấy đám kia người chậm rãi tới gần, Hà Tấn còn cho rằng Lạc Hoa Y Y sẽ chào hỏi với bọn họ, nhưng không, mà trừ Cửu Điện Hạ ra thì người trong đội của cậu cũng chẳng một ai lên tiếng chào Lạc Hoa.



Không khí xấu hổ cực kỳ, ngay cả Hầu Đông Ngạn chẳng rõ đầu cua tai nheo cũng phát hiện được, cậu ta lén kéo A Tấn, hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”



Hà Tấn không thể phân tâm để trả lời câu hỏi của Hầu Đông Ngạn, bởi vì thời điểm Lạc Hoa Y Y đi tới, cô đã dùng một ánh mắt có thể gọi là ‘hung tợn’ để liếc nhìn cậu, sau đó lại vô cùng u oán mà nhìn về phía Thương Hỏa, cuối cùng mới nhè nhẹ lướt qua…



Cái nhìn kia khiến cho lông tơ Hà Tấn dựng ngược, mãi đến khi Dã Hạc buồn bực nói “Sặc, người vừa đi qua là Lạc Hoa à?”, cậu mới hoàn hồn.



Nhàn Vân: “Phản ứng của em quá trì độn…”



Dã Hạc: “Cô ấy thế nào rồi?”



— Xem ra Nhàn Vân và Dã Hạc cũng không quá chú ý tới mấy chuyện linh tinh ngoài rìa.



Cửu Điện Hạ: “Tôi cũng đang muốn hỏi, sao em ấy lại đi cùng với Kem Ly? Vô Tình, mày cãi nhau với Y Y à?”



Thương Hỏa: “Không.”



Dã Hạc: “Thế xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên cô ấy lại không để ý tới chúng ta?”



Kỳ thực ngoại trừ mấy người bọn hắn, lúc trước Lạc Hoa cũng qua lại với những cao thủ cùng khu khác nữa, cho nên Nhàn Vân Dã Hạc cũng không để tâm chuyện cô nàng đi cùng với ai, chẳng qua cảm giác bị phớt lờ cũng tương đối không dễ chịu.



Một đám người lộ ra vẻ mặt mờ mịt khiến cho Hà Tấn cũng nảy sinh vài phần mâu thuẫn trong lòng: “Có phải hiểu lầm cái gì hay không vậy?” Vừa rồi, ánh mắt của cô gái kia khiến cho Hà Tấn cảm thấy mình bị đối phương chán ghét cực kỳ, nhưng hình như cậu không làm chuyện gì có lỗi với em gái ấy mà nhỉ? (=_=)
Trong lúc nhất thời, bên cạnh vực sâu chỉ còn lại Thương Hỏa và A Tấn, Thương Hỏa hỏi: “Sợ à?”



Đương nhiên, nếu là game bàn phím thì chỉ phải ấn nút một phát là xong, nhưng dưới hình thức thực tế ảo, cảnh tượng thoạt nhìn chân thật vô cùng, bao gồm cả cái vực không thấy đáy ở trước mặt này.



Hà Tấn không sợ độ cao, cho nên cũng không phải quá kinh hãi, chỉ là từ trước tới nay cậu chưa từng nhảy núi, cũng không chơi mấy trò chơi mạo hiểm, cho nên vẫn phải dành thời chuẩn bị tâm lý một chút mới được. (=_=)



Vào lúc Hà tấn còn đang do dự, Thương Hỏa đột nhiên tiến đến ôm lấy cậu, nghiêng mình một cái… Trong nháy mắt rơi xuống, Hà Tấn bị bất ngờ mà kêu lên một tiếng, đồng thời ôm chặt lấy Thương Hỏa theo bản năng.



Thương Hỏa ghé sát vào lỗ tai cậu cười khẽ, còn nhân cơ hội hôn hôn vành tai A Tấn một chút.



Hà Tấn: “…”



Trong đầu nổi lên từng hồi chấn động, Hà Tấn nóng bừng hai má, rúc vào lồng ngực Thương Hỏa, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.



Năm sáu giây sau, hai người rơi vào một đống sương mù, Thương Hỏa lại ghé vào tai Hà Tấn, giải thích: “Dùng tọa kỵ không bay xuống được, sương mù sẽ trực tiếp đẩy thần thú bay lên…” Tốc độ rơi xuống càng ngày càng chậm, đợi khi sương mù tan đi, bọn họ đã đáp xuống đáy vực rồi.



Ly Lạc thấy A Tấn bị Thương Hỏa ôm xuống, giật mình kinh hãi nói: “Các người… Các người…”



Cửu Điện Hạ ngắm nghía cung tiễn trong tay, dùng đuôi cung nhẹ nhàng gõ lên Ly Lạc: “Bọn họ là hai vợ chồng.” – Ầy, thật sự là đi đến chỗ nào thằng cha Vô Tình kia cũng không quên show ân show ái.



Ly Lạc ôm đầu, trừng mắt nhìn Cửu Điện Hạ, sau lại nhìn sang gương mặt đỏ ửng của A Tấn… Wait, A Tấn, A Tấn thế mà lại là con gái!? (=口=)



Tề Thiên Đại Thặng quay người sang chỗ khác, tiếp tục không đành lòng đối diện với thẳng nam bạn cùng phòng. (=_=)



Đáy vực là một khe núi hẹp vừa sâu vừa dài, hun hút tựa hồ nhìn không thấy đầu ra, Thương Hỏa dắt theo đội ngũ đi vào bên trong. Không được bao lâu bọn họ liền nhìn thấy một ông cụ áo quần rách rưới yếu ớt nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực mà hô: “Cứu mạng… Cứu với…”



“Có người!” Ly Lạc vội vàng chạy tới, hóa thân thành một đứa nhỏ hiếu kỳ, “Đây là người chơi à, ông ơi, ông cũng chơi game hả? Ông bị ngã khi nhảy xuống vực sao?”



Cửu Điện Hạ: “Ngu xuẩn, đó là NPC!”