Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 74 : Chỉ có một mình em
Ngày đăng: 13:14 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Không chỉ Hà Tấn mà cả Thương Hỏa cũng nhận được phần thưởng — một “Hạt giống thần bí”, nhưng cái mầm mống này không được thông báo công khai cùng với 《 Tống tử kinh 》.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Thương Hỏa nhìn thấy dòng thông báo kia liền nảy sinh ý tưởng hệt như phỏng đoán của người chơi trên kênh thế giới, trong lòng vui vẻ cực kỳ, không dám trì hoãn, sợ Hà Tấn sẽ lại lùi bước cho nên nhanh chóng thúc giục: “Học kỹ năng đi.”
Hà Tấn bị thúc giục đến mức bàn tay run lên bần bật, chầm chậm mở sách kỹ năng ra: “…”
Hệ thống gợi ý: “Bạn đã lĩnh hội thành công kỹ năng sinh bảo bảo!”
Kỹ… năng… sinh… bảo… bảo… Có thể nào…
Hà Tấn triệt để hỗn độn trong gió lốc…
Mặc dù Hà Tấn đã ‘xem’ sách, nhưng đây chẳng qua là động tác ‘học tập’ tiêu chuẩn mà thôi, kỳ thực cậu còn chưa thấy được cái quái gì thì đã nghe hệ thống thông báo mình lĩnh hội xong rồi. Tiếp đó cuốn sách kỹ năng liền biến mất, hoàn toàn biến mất, và Hà Tấn vẫn không biết cách sử dụng kỹ năng cụ thể như thế nào.
… Từ từ, tại sao mình lại phải biết cơ chứứứứứứứ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Cùng lúc đó, Thương Hỏa lại khẽ cong khóe miệng, bởi vì ngay trong nháy mắt Hà Tấn mở sách, trước mặt hắn liền hiện lên một dòng chữ — “Quá trình thụ thai: trước tiên đằng trai ăn Hạt giống thần bí vào, vợ chồng ở chung phòng một lần, bảy ngày sau lập tức có niềm vui bất ngờ.”
Hà Tấn lén nhìn Thương Hỏa, chỉ thấy hắn nhét cái Hạt giống thần bí kia vào trong miệng…
… Ớ, cái đó để ăn sao? Chẳng lẽ không phải đề trồng xuống đất à?
Kế tiếp, Thương Hỏa quay sang nói với người bên cạnh: “Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
Hà Tấn khẩn trương: “Về, về nhà? Làm gì?”
Thương Hỏa khẽ niệm “Biến thân” biến Hà Tấn thành chồn bạc, không kịp đợi cậu gọi Cùng kỳ Liệt diễm ra đã tự mình ôm đối phương vào trong ngực dang cánh bay về Tiên giới. Chồn Tấn rúc đầu vào khuỷu tay Thương Hỏa, đột nhiên có chút hối hận vì hành vi ngầm chấp nhận phá bỏ ước định với Thương Hỏa vào hôm nay…
Đến gia viên, Thương Hỏa cũng không buông Hà Tấn xuống, trực tiếp đi lên lầu hai, ôm cậu vào phòng ngủ vợ chồng, đặt đối phương lên cái giường lớn màu đỏ chói, nhanh chóng biến cậu trở lại hình người…
Vừa rồi còn ở hình thái của con chồn nên cậu không lộ ra biểu tình gì đặc biệt, lúc này được biến lại hình người, mặt mũi Hà Tấn không khỏi đỏ bừng lên! Mắt thấy Thương Hỏa sắp sửa lại gần đây, Hà Tấn vội vã chống tay ngồi dậy, vừa hô to “Từ từ”, vừa hoảng sợ đến không biết phải làm sao… Thương Hỏa là thật sự muốn cùng cậu, động phòng, sinh bảo bảo?
Hầu Đông Ngạn ngáp một cái… Ừ đúng rồi, phải tin tưởng rằng Tấn đại ca là một người phi thường đứng đắn!
Năm phút đồng hồ sau, Hà Tấn xong việc đi ra, Hầu Đông Ngạn bước vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái quần lót trắng treo trên mắc áo sau cánh cửa phòng…
… Đứng đắn em gái màyyyyyyy! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thẳng đến buổi trưa Hà Tấn vẫn không có tinh thần, tất cả đầu óc đều là cảnh tượng hoang đường của giấc mơ đêm qua, cậu xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào một cái hố rồi tự chôn sống mình!
Lúc gần tan học, Hà Tấn nhận được tin nhắn của Tần Dương, hẹn cậu cùng đi ăn trưa. Hà Tấn âm thầm nhắc nhở bản thân, nếu Tần Dương đã có người trong lòng, mình tuyệt đối không có thể ôm ấp tâm tư với hắn nữa, nhất định phải duy trì quan hệ bạn bè bình thường, đúng vậy, bọn họ chỉ là bạn…
Ổn định lại tâm tình, đáp ứng lời mời của đối phương, thế nhưng thời điểm vừa nhìn thấy Tần Dương, Hà Tấn lại nảy sinh một trận xấu hổ. Nếu để Tần Dương biết cậu có loại mộng tưởng như vậy với hắn, khẳng định hắn sẽ cảm thấy rất ghê tởm đi…
“Cánh tay sao rồi?” Hà Tấn cúi đầu, tận lực chuyển rời lực chú ý của mình.
“Vẫn phải băng bó, nhưng cậu yên tâm, đã không đau như lúc trước nữa rồi.” Tần Dương giơ tay, song chỗ băng bó lại bị ống tay áo che mất, hoàn toàn không nhìn thấy được.
Hà Tấn hỏi: “Đi đâu ăn?”
Tần Dương: “Tôi muốn ăn thịt bò bít tết, tới canteen số 3 nhé?”
Canteen 3 là canteen đặc sắc nhất Hoa đại, giá cả cũng đắt hơn các canteen khác một chút, song lựa chọn lại không nhiều như canteen 2, cái chính là đồ ăn được làm tương đối tinh xảo, còn có những món Tây Âu, Nhật, Hàn, vân vân.
Nếu Tần Dương đã muốn ăn, Hà Tấn liền chiều theo hắn, hai người đi bộ hơn mười lăm phút đồng hồ mới tới nơi.
Đến chỗ chọn đồ ăn, Hà Tấn vừa định lấy thẻ trường ra liền bị Tần Dương cản lại: “Hôm qua cậu mời tôi rồi, hôm nay đến phiên tôi mời cậu.”
“Tôi…” Vốn dĩ Hà Tấn định nói, chỗ đồ ăn hôm qua của cả hai người bọn họ chỉ đủ một suất cơm ở canteen mà thôi, vẫn nên ‘campuchia’ thì tốt hơn. Nhưng cậu vừa mở miệng, Tần Dương đã nắm lấy cổ tay cậu, dứt khoát kéo người ra phía đằng sau, ỷ vào vóc dáng cao, sức lực lớn, ngăn không cho đối phương tiến lên, còn quay đầu nhỏ giọng nói: “Nghe lời, tôi mời.”
Nghe, nghe… lời…
Đây, đây là giọng điệu nên dùng để nói chuyện với đàn anh sao? (=皿=)
Tần Dương lôi kéo Hà Tấn trong chốc lát, đến khi đối phương không chống cự nữa mới buông ra. Hà Tấn vừa bực vừa tức, cứ như vậy bị cưỡng chế mời ăn cơm, hẳn là cậu cũng không vui. Là một nam sinh, lại còn là đàn anh khóa trên của người nọ, Hà Tấn cảm giác tôn nghiêm của mình triệt để bị đối phương phớt lờ.