Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 78 : Tên của chiến đội

Ngày đăng: 13:14 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Vấn đề tên của chiến đội, đúng là Thương Hỏa chưa từng nghĩ qua, tuy đội ngũ này là do hắn đứng ra tổ chức, thế nhưng công sức Thệ Thủy bỏ ra cũng không ít, hơn nữa tên chiến đội còn phải cân nhắc ý tưởng của các thành viên.



“Các ông có đề nghị gì không?” Thương Hỏa hỏi.



Cửu Điện Hạ nghi hoặc: “Còn phải nghĩ tên chiến đội à? Tao tưởng cứ trực tiếp gọi là chiến đội Vô Tình chứ!”



Nhàn Vân gật đầu, phân tích: “Ừm, gọi chiến đội Vô Tình cũng rất ổn, dù sao thì Vô Tình rất có danh tiếng trong game Thần Ma, gọi thế có thể hấp dẫn một đám fan của hắn chú ý tới chiến đội của chúng ta.”



Thương Hỏa lắc đầu, phủ định: “Vô Tình đã là quá khứ, chiến đội là hoạt động đoàn thể, tôi cảm thấy nếu lại dùng cái tên Vô Tình thì không ok lắm đâu, có lẽ mọi người không cảm thấy ngại, nhưng cứ gọi thế lâu ngày, chung quy sẽ làm những người kỹ tính sinh ra cảm giác một mình tôi đang chiến đấu.”



Lời ấy quả thực nói trúng tâm tư của mọi người. Bình thường, Thương Hỏa thoạt nhìn có vẻ thanh cao lạnh lùng thậm chí là có chút điên cuồng, song từ những gì hắn vừa mới nói có thể nhận ra, hắn không phải loại người lấy mình làm trung tâm của vũ trụ. Đó cũng là lý do đám bạn game này vẫn luôn ở bên cạnh hắn, bất kể phó bản hay hoạt động nào, đều có thể tùy tiện gọi đến đuổi đi. Quan hệ giữa bọn hắn giống như anh em, chứ không phải kiểu lệ thuộc.



Cũng bởi một câu này, mọi người bắt đầu thả lỏng tâm tư, sôi nổi thảo luận tên chiến đội, nào là “Đội trận chiến đầu tiên”, “Đội lên trời xuống đất”, “Đội lưu Thương khúc Thuỷ”, Ly Lạc cũng cống hiến một cái tiếng Anh gọi là “Niubility Clan” …



Hai cái tên trước không có gì mới mẻ, “Lưu Thương khúc Thủy” có dấu hiệu giả gei nặng nề, mà tiếng Anh lại không cách nào xuất hiện trong bản Thần Ma thực tế ảo. Những lý do này khiến cho mấy cái tên vừa được nghĩ ra lần lượt bị phủ quyết.



Cửu Điện Hạ gãi cằm, hỏi: “Tên đội tối đa được bao nhiêu ký tự?”



Thệ Thủy: “Không rõ lắm, em lại có ý tưởng gì?”



Cửu Điện Hạ giơ ngón trỏ nghiêm túc nói: “Gọi chiến đội ‘Ông xã các bé ở đây’ thế nào!”
“Hi ~! Bạn Tần đẹp trai, đã lâu không gặp!” Hầu Đông Ngạn theo sát Hà Tấn, mở miệng chào hỏi xong liền tùy tiện ngồi xuống.



Tần Dương mỉm cười với Hầu Đông Ngạn xem như chào hỏi, nhưng nụ cười trên môi hắn đã không phải thứ phát ra từ nội tâm như lúc đang chờ Hà Tấn nữa.



Hà Tấn ngồi xuống, đặt kính mắt lên mặt bàn sau đó tháo khăn quàng trên cổ xuống. Tần Dương không nghĩ Hầu Đông Ngạn sẽ đến cho nên chỉ chọn một cái bàn vuông nho nhỏ, mặc dù có bốn chỗ ngồi, nhưng thường chỉ đủ cho hai người mà thôi, hai vị trí còn lại sẽ dùng để đặt đồ đạc. Hiện tại Hầu Đông Ngạn lại tới, ba người bọn hắn ngồi chung rõ ràng có hơi chật chội.



Hà Tấn cởi khăn quàng cổ xuống, lại không biết nên để chỗ nào, Tần Dương lập tức vươn tay về phía cậu: “Đưa cho tôi đi.” Hắn đặt khăn của Hà Tấn lên chiếc ghế bên cạnh mình, nhìn cái kính để ở trên mặt bàn, hỏi: “Cậu còn đeo kính hả?” Trước đây hắn chưa từng thấy qua.



“Ừ, gần đây thị lực có hơi giảm sút nên mới đeo thôi.” Hà Tấn lấy khăn giấy lau lau lớp sương đọng trên mắt kính, đeo lên, lại nói, “Số kính không cao, nếu không đeo chỉ cần thích ứng một chút là có thể thấy rõ được, chẳng qua sáng nay đeo rồi quên không tháo xuống.”



Hà Tấn đeo kính thoạt nhìn sắc bén hơn so với bình thường một chút, mà Tần Dương thích chính là bộ dáng nheo mắt rất đỗi mơ hồ của người nọ lúc vừa rồi, “Không phải là vì chơi game nhiều quá đấy chứ?” Hắn nói giỡn.



Hà Tấn lắc đầu: “Game chơi bằng mũ giáp, tức là dùng đại não để điều khiển, không phải dùng mắt thường đâu, cho nên không liên quan. Vì thời gian trước tôi ôn tập với đọc sách hơi nhiều, mắt có chút mỏi, nghỉ ngơi là có thể phục hồi.”



Mấy người gọi chút đồ ăn, còn gọi cả bia, nhưng bầu không khí chẳng tốt như trong tưởng tượng của Hà Tấn, chung quy cậu vẫn cảm thấy Tần Dương đặc biệt lạnh lùng, có loại cảm giác như đang miễn cưỡng vậy.



Hầu Đông Ngạn nhắc tới trận đấu tennis hôm trước, liên tục khen Tần Dương lợi hại, Tần Dương cười cười chạm cốc với cậu ta, đáp lại bằng một câu “Cám ơn” khô không khốc, nói chung là hoàn toàn không giống biểu hiện khi ở cùng Hà Tấn mọi khi.



Tuy nhiên, Hầu Đông Ngạn không cảm giác được điều này, cứ lôi kéo Tần Dương nói không ít chuyện, bao gồm cả việc khó mua vé máy bay về nhà, rồi thì khí hậu vùng miền không giống không quen, vân vân.



“Tần Dương, tôi nhớ nhà cậu ở thành phố A mà nhỉ?” Hầu Đông Ngạn ăn một củ lạc, vừa nhai vừa nói, “Cậu về nhà tiện như thế, sao còn nấn ná ở trường học làm gì?”



Tần Dương tỉnh bơ mà liếc nhìn Hà Tấn một cái, trong lòng thầm nói, tôi ở lại chính là vì ai đó kia kìa. Chẳng phải là muốn chờ cậu ta thi xong, tìm cơ hội đi ăn một bữa cơm rồi sẽ tranh thủ đề nghị tiễn người tới tận nhà ga sao… Nào ngờ, hôm nay cậu ta lại còn mang theo một cái bóng đèn!