Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 87 : Bỏ nhà ra đi

Ngày đăng: 13:14 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Đồ đạc của cậu không nhiều, hành lý cũng chỉ có mấy bộ quần áo mang từ trường về để thay đổi khi tắm giặt, trong nhà không có cái gì đặc biệt muốn mang đi, cuối cùng Hà Tấn đứng ở trong phòng đảo mắt nhìn quanh một lượt, giống như quyết tâm sẽ không quay lại nơi này…



Bỗng cậu nhìn thấy lon 7 Up ở trên bàn học, đây là thứ duy nhất còn sót lại trong túi đồ ăn to bự mà Tần Dương mua cho cậu lúc ở nhà ga. Hà Tấn cầm lon nước lên nhét vào túi xách trên lưng, lại nhấc vali, một phen đạp cửa ra ngoài.



Tiếng chửi mắng ngoài phòng đột nhiên ngưng bặt, người phụ nữ kia giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu: “Mày muốn làm gì! Mày đây là muốn làm gì?”



Hà Tấn không để ý đến bà, mang theo hành lý của mình đi ra cửa, Ha mama ở sau lưng thét chói tai: “Mày muốn đi đâu?!”



Ba của Hà Tấn cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng xông tới kéo lấy cánh tay cậu: “Hà Tấn! Con làm gì vậy? Bình tĩnh chút đi!”



Hà Tấn nhìn về phía ba mình, hốc mắt chợt đỏ hồng: “Một một người không nói lý như thế, ba có thể bình tĩnh nhưng con thì không.”



Người phụ nữ nọ lại kêu lên: “Mày bảo ai không nói lý? Mày nói rõ ràng đi, rốt cuộc ai mới là người không phân rõ trắng đen phải trái! Mày mới là người gian dối đấy!” Bà vừa khóc lóc om sòm vừa bắt đầu với đồ vật xung quanh ném vào người Hà Tấn, nào là cốc chén trên bàn, nào là đệm lưng ghế tựa, nào là khung ảnh, vân vân…



Hà Tấn không quan tâm, một mực mở cửa đi ra khỏi nhà…



Ba cậu cũng nóng nảy lên: “Hà Tấn! Đừng giận dỗi! Mẹ con nói mãi rồi cũng thôi, con nhẫn nhịn một lúc là sẽ ổn!”



Hà mama vừa thấy có người đứng về phía mình, lập tức càng thêm kiêu ngạo: “Ông cứ để nó đi đi, để nó đi đi, có gan đi thì đừng bao giờ trở lại!”



Hà Tấn gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ: Được, lời này là mẹ nói đấy…



Ra khỏi nhà, Hà Tấn ngay cả đầu cũng không quay lại, cứ thế phăm phăm đi về phía trước. Đằng sau một mảnh tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khóc gào của phụ nữ, thanh âm này yếu dần theo những bước chân đang chạy xuống lầu của Hà Tấn, mãi đến khi không còn nghe thấy nữa.
Hà Tấn âm thầm nhảy dựng, Thương Hỏa hỏi vấn đề này để làm gì, chẳng lẽ muốn đến nhà ga tìm cậu? Không phải đâu, hiện tại cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý gặp mặt hắn ở ngoài đời (=_=)…



Vì thế, Hà Tấn nhanh chóng nhắn tin đi: “Đừng lo, em không sao… Nhưng mà mũ giáp bị mẹ em đập hỏng rồi.”



Trong lòng cậu rất là khó chịu, còn hơn mười ngày nữa là giải đấu chiến đội sẽ bắt đầu, cậu chỉ sợ chuyện của mình lại liên lụy đến Thương Hỏa một lần nữa.



Thương Hỏa: “Đập thì đập, đừng buồn, chồng sẽ mua cho em một cái khác.”



Hà Tấn: “…”



Nghe được lời ấy, nội tâm Hà Tấn bỗng dâng lên vài phần an ủi, nhưng nét cười nhàn nhạt bên khóe miệng đã dần chuyển sang cười khổ, nếu có thể, cậu cũng không muốn tiếp nhận quà tặng của người khác đâu.



A Tấn: “Nói sau đi.”



Mới gửi tin đi, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một tin tức mới — “ME: bạn tốt Thương Hỏa chuyển khoản cho bạn 20.000 đồng.”



Hà Tấn giật giật khóe mắt… Đại, đại gia.



Thương Hỏa: “Một nửa em cầm để mua mũ giáp, nửa còn lại em dùng để chi tiêu cho khoảng thời gian trước mắt đi.”



Hà Tấn không biết nói sao cho phải, hiện tại cậu thực sự gặp khó khăn, nhưng số tiền lớn như vậy đã vượt quá mức độ có thể tiếp thu của cậu. Bất chợt bên tai vang lên những lời miệt thị “mất hết liêm sỉ”, “không biết xấu hổ” mà người phụ nữ kia đã nói… ngay lập tức, Hà Tấn cảm thấy hít thở không thông.



A Tấn: “Không được, em không thể lấy tiền của anh.”



Thương Hỏa: “A Tấn, anh biết chắc chắn em không muốn nhận, vậy cứ xem như anh cho em vay đi, chờ sau này em có sẽ trả lại cho anh, được không? Anh rất lo, nếu em không nhận, anh sẽ tự mình chạy tới tìm em.”