[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1070 : Bạch y nam tử. (1)

Ngày đăng: 01:23 17/09/19

Chương 1068: Bạch y nam tử. (1) Đột nhiên một tiếng hừ lạnh lẽo xem thường vang lên, nói: - Đường đường Vạn Bảo lâu Tam Trưởng lão, lại đông trốn tây nấp, chật vật như vậy? Sắc mặt Vũ Văn Bác thảm biến, ánh sáng trên người lay động, cho thấy nội tâm hắn cực kỳ bất bình, trong tròng mắt tràn đầy sợ hãi. Bầu trời đột nhiên bị lôi ra một cái khe, hai bóng người thoáng qua hạ xuống, động tác dị thường đối xứng, mục tiêu chính là Vũ Văn Bác. Lý Vân Tiêu kinh hãi, hai bóng người này tản mát ra khí tức dĩ nhiên đều là Cửu thiên Vũ Đế Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, thân thể ở tại chỗ lóe lên, liền thuấn di đi tới, che ở trước người Vũ Văn Bác, hai thanh Bắc Thiên Hàn tinh kiếm đột nhiên xuất thủ, ở trước người hóa ra một mảnh kiếm hải, hướng về hai người kia đẩy đi. Một chiêu kiếm toàn lực, vì chỉ là thay hắn chống một ít thời gian, dù sao đối phương đều là Vũ Đế cường giả, muốn chặn lại là không thể. Lý Vân Tiêu vừa xuất thủ, Thiên mục mở ra, Giới Thần Bi bắn mạnh, ở trong đêm tối như một chấm nhỏ xẹt qua trời cao, muốn đem Vũ Văn Bác thu vào. Bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần đi vào bên trong Giới Thần Bi liền hết thảy an toàn. Vào thời khắc này, không gian trước người Vũ Văn Bác đột nhiên phá nát, trực tiếp lộ ra một nhân ảnh Bạch y, thật giống như hắn vẫn luôn ẩn giấu ở đó, chỉ bất quá ngụy trang đột nhiên biến mất mà thôi. Trên gương mặt trầm ổn của nhân ảnh Bạch y hiện ra vẻ khinh bỉ, khóe miệng càng là mang theo một nụ cười lạnh lùng, nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, toàn bộ không gian vì đó run động, tựa hồ sức mạnh quy tắc bốn phía ở dưới chưởng lực của hắn đều hội tụ đến, đánh về Giới Thần Bi. - Oanh… Tiếng rung động to lớn, Giới Thần Bi ở dưới một chưởng kia bị đánh bay trở về. Mà cùng thời khắc đó, hai tên Vũ Đế cũng phá tan kiếm của hắn hải, đồng thời xuất thủ, hai cỗ sức mạnh lẫn nhau đan xen vào nhau, xoay quanh mà xuống, qua lại ở bốn phía Lý Vân Tiêu, muốn đem hắn chấn động đến nát tan. Hơn nữa tựa hồ hai người có chuẩn bị mà đến, đã sớm biết hắn có thuấn di, dưới quyền phong đóng kín hết thảy thông lộ không gian, không cách nào vận dụng hồn lực thuấn di. - Dừng tay, không nên giết hắn. Bạch y nam tử nhẹ nhàng quát lạnh một tiếng, trong con ngươi lóe lên băng hàn chi khí, ở trên cao nhìn xuống Lý Vân Tiêu, trên mặt đều là vẻ khinh bỉ. Sắc mặt Lý Vân Tiêu cực kỳ nghiêm túc, vừa nãy hai tên Vũ Đế liên thủ một đòn, nếu không bị Bạch y nhân gọi ngừng, hắn sợ là trực tiếp trọng thương ngã xuống. Hai tên Vũ Đế kia tựa hồ chuyên môn tu luyện bí pháp liên thủ, có thể lên cấp Vũ Đế đã là tài năng ngút trời, rất ít người sẽ tiến hành đoàn chiến, hai người này đối phó hắn một Vũ hoàng cũng muốn liên thủ, hoàn toàn không cho người ta đường sống. - Hừ. Hai tên Vũ Đế đồng thời hừ một tiếng, vội vàng triệt tay, từng người sử dụng tới ấn quyết không giống, ở trên không trung kết hợp với nhau, hai công kích đan xen vào nhau lập tức tản ra, hóa thành hai cỗ sức mạnh không giống tản ra, biến mất ở phía chân trời. Vũ Văn Bác ở trong nháy mắt bạch y nam tử xuất hiện, liền thay đổi sắc mặt, vội vàng hướng xa xa bỏ chạy, hắn biết giờ khắc này Lý Vân Tiêu căn bản không đủ để cứu hắn. Nhưng mà hắn mới lao ra hơn mười mét, liền bị một luồng lực lượng vô hình ngăn cản, không cách nào đột phá nửa phần, nhất thời sắc mặt xám trắng, tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Bạch y nam tử hai tay kết ấn, trực tiếp giam cầm một vùng thế giới, bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể đột phá, hắn khẽ cười nói: - Vũ Văn Bác, nếu chúng ta xuất thủ, ngươi cũng đừng hi vọng có người có thể cứu ngươi. - Thật sao? Thanh âm của Mạc Tiểu Xuyên lạnh như băng, một đạo kiếm khí ở trong đêm tối như chớp giật phá không, trong nháy mắt tập kích đến, hóa thành một đạo kiếm hải, ầm ầm ầm mà xuống, chiếu đến bốn phía một mảnh sáng sủa. Lý Vân Tiêu cũng đột nhiên chuyển động, hắn biết uy thế một kiếm của Mạc Tiểu Xuyên, đủ để phá tan lao tù, thân hóa lôi đình phi tập mà lên, qua lại ở trong đêm tối bất quá trong nháy mắt, chờ đợi một khắc kiếm khí phá lao cứu người. - Vô dụng. Âm thanh lạnh lẽo xem thường vang lên, Bạch y nhân tùy ý giơ tay phải lên, nắm tay hướng về kiếm khí của Mạc Tiểu Xuyên đánh tới, mọi người chỉ cảm thấy không gian bốn phía ở thời khắc này đột nhiên siết chặt, phảng phất trong nháy mắt bị đọng lại, chịu áp chế rất lớn. Con ngươi của Lý Vân Tiêu mở lớn, hắn rõ ràng đây là hết thảy năng lượng trong không gian đều bị người này lấy ra hết sạch, mặc dù hắn thân hóa lôi đình, cũng ở dưới đế khí oai bị trấn áp lại, không cách nào nhúc nhích. Mà sau khi bạch y nam tử nhất chiêu lấy ra lực lượng của đất trời, liền hóa thành chưởng lực, đánh về chiêu kiếm của Mạc Tiểu Xuyên. Quyền phong còn chưa đến, ánh kiếm liền bị lực lượng không gian đè ép ảnh hưởng, bắt đầu biến hình, sau đó chưởng phong công kích, trực tiếp hạn chế kiếm khí kia, bị cứng rắn vây ở giữa không trung, không cách nào chạm đến lao tù. - Cái gì? Mạc Tiểu Xuyên cùng Lý Vân Tiêu đều là tâm thần chấn động, chiêu kiếm cường đại như thế lại bị người này tùy ý áp chế lại. Thực lực của Bạch y nam tử thậm chí còn trên Tu Đan Hà. Hắn đến cùng là ai? Trên gương mặt cứng ngắc không lộ vẻ gì, hết sức xa lạ. Giờ khắc này mấy bóng người cũng từ trong trụ sở của Thiên Nguyên thương hội vọt lên, xúm lại mà đến. - Ha ha, bị người hạn chế, vẫn phải là ta tới cứu ngươi. Bóng người của Hác Liên Thiếu Hoàng đột nhiên lóe lên, ở dưới quyền ý áp chế của bạch y nam tử kia dĩ nhiên không bị ảnh hưởng chút nào, tương tự đấm ra một quyền, tự thành Thế giới nhộn nhạo lên. - Hả? Ngươi chính là người chỉ chuyên tâm tu một quyền kia? Quả nhiên quyền ý thông thiên. Trong mắt Bạch y nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lạnh nhạt nói: - Chỉ là tu vi quá yếu, đáng tiếc quyền ý Thế giới như vậy… Ngữ khí của hắn hóa thành mệnh lệnh nói: - Nắm lấy Vũ Văn Bác. Sau đó thu lại tay trái sử dụng lao tù, ở trước người bấm quyết, hai ngón tay đồng thời điểm ra, nhảy vào bên trong quyền ý của Hác Liên Thiếu Hoàng, như một vòng xoáy mở ra, sức mạnh khổng lồ từ bốn phương tám hướng tràn vào, bắt đầu đem Thế giới quyền ý ép tới không ngừng co rút lại. Tay trái tay phải của hắn phân biệt ra chiêu, dĩ nhiên dễ dàng nhốt lại hai người. Hai tên còn lại bóng người lấp lóe, một người hướng về Vũ Văn Bác mà đi, một người ở trên không trung bước ra một bước, liền đến trước mọi người, lạnh lùng nhìn mấy đạo nhân ảnh vọt tới của Thiên Nguyên thương hội, trên người sát khí dâng trào. Bạch y nam tử cảm nhận được luồng sát khí này, hơi nhướng mày nói: - Cản bọn họ lại là được, chủ thượng có lệnh, không được ở chỗ này giết người. Khuôn mặt tên Vũ Đế kia co giật một thoáng, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, tay phải ở trước người ngưng tụ sức mạnh, vung lên mà ra, kéo một đạo ánh sáng thật dài, trực tiếp bắn ra ngoài, ở cách đó không xa đột nhiên căng phồng lên, dư âm lực lượng như sóng biển dâng trào, tuy rằng hung mãnh nhưng không hung tàn, lập tức nhấn chìm vài đạo ánh sáng kia vào, đánh văng ra xa xa.