[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1388 : Sẵn sàng nghênh địch. (1)

Ngày đăng: 01:24 17/09/19

Chương 1387: Sẵn sàng nghênh địch. (1) Lý Vân Tiêu có chút nhíu mày nói: Ta thử xem a. Hắn cũng vì chuyện mình để Hồ Lô Tiểu Kim Cương đi mạo hiểm mà cảm thấy một tia áy náy, sắc mặt bắt đầu nghiêm nghị, một tay bấm niệm pháp quyết, bắt đầu yên lặng vận chuyển Đại Giới Thần Quyết, sưu hồn khắp toàn bộ Giới Thần Bi. Nhất niệm nghìn vạn dặm, nhất niệm mấy trăm năm. Thời không toàn bộ thế giới đều nằm dưới cảm giác của hắn, dù là Đoạn Việt đang ngoáy mũi, lực lượng lôi điện lưu chuyển trong cơ thể Huyền Lôi Kinh Vân Hống cũng đều nằm trong cảm giác của hắn, nhưng sắc mặt Lý Vân Tiêu lại ngày càng khó coi hơn. Sao hả? Chẳng lẽ ngươi cũng không cảm giác được sao? Yêu Long kinh hãi không thôi. Lý Vân Tiêu đột nhiên mở hai mắt ra, hóa thành Huyết Nguyệt, nhìn về phía thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương đã chết, một cái thân thể nguyên vẹn bắt đầu phóng đại vô hạn trong mắt hắn, bị phân giải ra, các loại tình huống rất nhỏ lần lượt hiện ra. Một lúc sau, ánh mắt Lý Vân Tiêu thuvề, chậm rãi nhắm mắt lại, hiển nhiên hồn lực đã hao tổn rất nhiều. Một hồi sau, hồn lực liền khôi phục đến đỉnh phong, lúc này mới mở mắt ra, nói: Tầng băng màu sắc rực rỡ kia tuy rằng đã triệt để phá hủy thân thể nó, nhưng lại tạo thành một đóa băng hoa hoa mỹ, vây khốn hồn phách Hồ Lô Tiểu Kim Cương ở trong trái tim, cũng không tiêu vong. Yêu Long đại hỉ nói: Nói vậy là còn cứu được sao? Lý Vân Tiêu trầm giọng nói: Trên lý luận là thế, nhưng ngươi làm sao phá vỡ băng hoa kia, phóng xuất linh hồn ra? Hơn nữa trái tim mấu chốt nhất của nó cũng bảo tồn hoàn hảo, chỉ là bị triệt để đóng băng lại, phảng phất như thời gian ngưng lại vậy. Yêu Long thở dài: -Ít nhất đây cũng xem như là may mắn trong bất hạnh rồi, giữ lại một mạng tại, chung quy cũng sẽ có cách thôi mà. Lý Vân Tiêu nói: Thật khó tin. Hơn nữa bộ thân thể này đã bị trực tiếp phá hủy vạn vật kết cấu, dùng đặc tính chữa trị của Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng không biết có thể khôi phục lại không, trừ phi nó có thể bước vào Đế cảnh cửu giai, dẫn động quy tắc chi lực, mới có thể tự mình chữa trị được. Hắn đau đầu nói: Hiện giờ Tiểu Hồng sinh tử không rõ, ta làm sao ăn nói với Cẩn Huyên đây. Hiện giờ Nghê Thạch lại phát sinh biến hóa lớn như thế, không biết Khả Nguyệt sẽ có biểu lộ gì nữa. Hắn nói xong, liền trực tiếp ra khỏi Giới Thần Bi, trở lại trong mật thất. Giờ phút này trời đa tảng sáng, Lý Vân Tiêu trực tiếp ra khỏi mật thất. Chuyện thương hội còn chưa chấm dứt, tất nhiên sẽ có một ít biến cố. Hắn định sau khi ổn định tất cả sẽ rời đi trấn Hải Thiên, trước khi Địa Lão Thiên Hoang mở ra đi tới Hóa Thần Hải một chuyến. Công tử, ngài ra rồi sao. Ngoài cửa có một nữ tỳ đang chờ đợi, thấy Lý Vân Tiêu đi ra, nàng lập tức đánh một đạo phù văn vào ngọc bội trong tay, truyền tin tức ra ngoài. Rất nhanh, bọn người Cẩn Huyên và Giang Thiên Dong nháy mắt đã đến, thân sắc trên mặt cực kỳ vui vẻ, cười nói: Đã chờ Vân thiếu từ lâu. Lý Vân Tiêu gật đầu nói: Ân. Ta theo Cẩn Huyên đi phủ thành chủ một chuyến, những thế lực thương hội kia có lẽ sẽ tập trung phản công cũng nên. Cẩn Huyên kinh ngạc nhìn vào mật thất, nói: Tiểu Hồng đâu rồi? Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ xấu hổ, đây là vấn đề không thể tránh được, may là hắn đã sớm nghĩ kĩ nên trả lời thế nào rồi, hắn nói: Nàng hiện giờ ở vào một loại trạng thái hết sức kỳ quái, mặc dù biểu hiện như đã biến mất không thấy gì nữa, nhưng trên thực tế vẫn còn. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không rõ là ý gì. Giang Thiên Dong lộ ra vẻ lo lắng, nói: Nàng bây giờ có an toàn không? Lý Vân Tiêu trầm mặc thoáng một phát, vẫn ăn ngay nói thật nói: Ta cũng không biết. Cái này. Giang Thiên Dong vội vàng đi vào trong mật thất, nhưng lại không phát hiện bóng người, sắc mặt liền biến thành xám trắng. Tiểu Hồng là nàng mang về, tuy rằng vụng về một chút, nhưng rất đáng yêu, đối với nàng giống như là thân muội muội vậy, hiện giờ xem ra là lành ít dữ nhiều rồi. Mặc dù đã biết thân phận Lý Vân Tiêu, nhưng Giang Thiên Dong vẫn không nén được lửa giận trong lòng, cắn răng nói: Xin hỏi Vân thiếu, Tiểu Hồng nàng có chỗ nào không bình thường, lại có thể khiến Vân thiếu ngươi tự mình ra tay điều tra, hiện giờ còn không rõ sống chết nữa? Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ vẻ xấu hổ, nói: Thật có lỗi, là ta sơ sót, nhưng ta sẽ tận hết khả năng cứu cô gái nhỏ kia về. Giang Thiên Dong ngơ ngác một chút, liền im lặng không nói nữa. Nàng cũng chỉ là quá quan tâm nên mới ra mặt chống đối Lý Vân Tiêu như vậy, nếu là vào lúc bình thường tất nhiên không dám thế, không thể tưởng được đối phương vậy mà lại xin lỗi mình, ngược lại khiến nàng cảm thấy khá lúng túng. Trong vô số dân cư tại Thiên Võ Giới, những cường giả siêu cấp kia động một chút liền tàn sát hàng loạt dân trong thành, diệt tộc, mỗi lần ra tay đều khiến thiên thiên vạn vạn phàm nhân bỏ mạng, coi phàm nhân như con sâu cái kiến, cọng rơm cái rác, những lời này tuyệt không khoa trương Tiểu Hồng tuy rằng là do nàng thu dưỡng, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, chỉ số thông minh ngốc nghếch kia có lẽ ngay cả bình thường cũng không đúng, phàm nhân như vậy dù có chết hơn trăm triệu vạn, cũng sẽ không khiến một gã cường giả siêu cấp nhíu mày một chút nào, nhưng lúc này lại khiến Lý Vân Tiêu cảm thấy áy náy, còn thấp giọng nói xin lỗi, ngược lại khiến trong lòng Giang Thiên Dong có chút thấp thỏm lo âu Cẩn Huyên nói: Việc đã đến nước này, trách cứ vô dụng. Huống hồ ta tin tưởng Vân thiếu tuyệt không phải cố tình, nhất định sẽ tận lực cứu vãn mà. Tuy rằng nàng không biết nội tình, nhưng đối với Lý Vân Tiêu nàng luôn luôn tin tưởng vô điều kiện, nàng nói: Giờ cũng không còn sớm nữa, ta sợ bên phía Liêu Dương Băng đã không còn kiên nhẫn nữ rồi. Cỗ xe của thương hội Tử Vân đã sớm chuẩn bị tốt, một đám người hạo hạo đãng đãng đi về phía phủ thành chủ. Trên đường có rất ít người, rất nhiều cửa hàng đều ở trạng thái đóng cửa, thỉnh thoảng còn có người rình coi cỗ xe của thương hội Tử Vân, trao đổi tin tức với nhau. Tất cả cái này tự nhiên không thể gạt được thần thức của Lý Vân Tiêu, bất quá toàn bộ trấn Hải Thiên cũng không có cường giả gì cả, hắn cũng không cần kiêng kị gì. Cho dù Thương Minh thật sự phái cường giả hàng lâm, chỉ cần không phải Võ Đế cao giai, căn bản không thể làm gì được hắn cả. Mọi người rất nhanh đã tới phủ thành chủ, bên ngoài đã sớm đỗ không ít xe ngựa, xem ra những người kia đã tới từ rất sớm rồi. Chư vị yên tâm, chuyện ta đã rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để thương hội Tử Vân kia làm ẩu, tuy rằng ta không phải người Thương Minh các ngươi, nhưng là chủ nhân trấn Hải Thiên, tuyệt đối sẽ không để hành vi phá hư mậu dịch của trấn Hải Thiên xảy ra đâu. Trong phủ thành chủ, trên thủ tọa, Liêu Dương Băng sắc mặt lăng lệ, khẽ nói: