[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1562 : Thiên Mệnh tại thân. (2)

Ngày đăng: 01:25 17/09/19

Chương 1561: Thiên Mệnh tại thân. (2) Cái gì ? Trong lòng Kỳ Thắng Phong dâng lên từng cơn sóng, hắn cảm giác như mình sống trên ngàn năm cũng chưa bao giờ gặp tình cảnh khiếp sợ như hiện tại. Hắn thất thần kêu lên: Làm sao ngươi có thể khống chế ma nguyên lực, lại không bị ma hóa ? Trên miệng Lý Vân Tiêu treo nụ cười rạng rỡ, nói: Ngươi có thể, vì sao ta không thể ? Kỳ Thắng Phong khó giữ được bình tĩnh, sắc mặt lạnh như băng nhưng nội tâm lại đang nóng rực. Người trước mặt hắn thuật vũ song đạo cùng bước vào cửu giai, nắm giữ một thiên thần quyết hồn luyện trọn vẹn, lại có thể điều khiển ma nguyên lực dễ dàng, nếu để hắn tùy ý phát triển, không biết tương lai liệu có ai có thể địch lại hắn ? Mà ngay cả Kỳ Thắng Phong cũng cảm nhận được uy hiếp cực lớn, sát cơ trong mắt hiển lộ. Hắn chậm rãi mở miệng nói: Ngươi có nguyện làm đồ đệ của ta ? Lý Vân Tiêu cười nói: Không có hứng thú. Kỳ Thắng Phong nói: Ngươi đã biết thân phận của ta, đương nhiên biết Lỗ Thông Tử tổng trưởng của Hóa Thần Hải chính là đệ tử của ta, nếu như ngươi nguyện ý bái ta làm thầy, Hóa Thần Hải, thậm chí tương lai Thiên Vũ Giới đều là của ngươi. Hắn vừa nói xong, hai người Úy gia như bị sét đánh ngang tai, trong đầu “ông” một tiếng cơ hồ mất đi suy nghĩ. Hóa ra vị đại nhân này là sư phụ của Lỗ Thông Tử đại nhân. Toàn thân Úy Đông Dương run rẩy, nội tâm tràn ngập đủ loại cảm giác, vừa mừng vừa spj, hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao tổ tiên của mình nguyện ý làm thủ hạ trung đẳng, dùng thực lực của mình có thể làm thủ hạ hạ đẳng ngược lại có phần cảm thấy vinh hạnh. Đặc biệt nghĩ đến lúc trước Kỳ Thắng Phong nói mình muốn trùng kích thất tinh Vũ Đế cũng không khó khăn gì, hiện tại xem ra không phải là nói suông a. Trong mắt hắn ánh lên thần thái kích động, còn có chút lãnh ý, chỉ cần một khi mình bước chân vào thất tinh lập tức trở về Địa Long thành chém tận giết tuyệt Suất gia và Đỗ gia. Hiện tại Hồng Nguyệt thành ốc không mang nổi mình ốc, căn bản không có thời gian quản sự tình Đông Vực , kể cả Hồng Nguyệt thành có hỏi đến mình cũng không sợ, chủ nhân của mình là sư phụ của Lỗ Thông Tử tổng trưởng của Hóa Thần Hải cơ mà. Thoáng cái Úy Đông Dương cảm thấy mình như cao lớn hơn, lập tức dường như sống lưng thẳng hơn, mặt khác tên Úy gia kia cũng khiếp sợ không thôi, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết. Lý Vân Tiêu lãnh đạm nói: Ta nghe nói khi Kỳ đại nhân trở về cũng là lúc sóng ngầm bên trong Hóa Thần Hải bắt đầu khời động, tựa hồ ngươi và vị đồ đệ Lỗ Thông Tử kia cũng không được lòng nhau cho lắm. Ngươi nghe ai nói ? Sắc mặt Kỳ Thắng Phong trong nháy mặt biến thành lạnh lùng nói: Nghịch đồ kia làm sao đấu lại ta, nếu như ngươi nguyện ý ta có thể trực tiếp giúp ngươi trở thành tổng trưởng Hóa Thần Hải kế nhiệm. Điều kiện này ném ra dù là Lý Vân Tiêu cũng cả kinh cảm giác ăn không tiêu. Thiên hạ có hai đại thánh địa chi chủ, đã áp đảo phía trên chúng sinh, thần sắc Lý Vân Tiêu ngưng trọng dị thường, Kỳ Thắng Phong dám nói như vậy, chứng minh nhất định hắn có nắm lực lượng không nhỏ trong Hóa Thần Hải, sợ là sau này thiên hạ muốn chấn động rồi. Hai người Úy Đông Dương cũng khiếp sợ không thôi, ngay sau đó thần sắc trở nên cực kỳ hâm mộ. Lý Vân Tiêu trấn định tâm thần nói: Danh vọng, quyền thế, không phải là việc mà ta sở cầu. Tâm thần Kỳ Thắng Phong chấn động, sát cơ tất hiện, một kẻ yêu nghiệt như thế lại có đạo tâm kiên định, tương lai trong thiên hạ không kẻ nào hơn được người này, đã không thể khống chế trong tay đương nhiên chỉ có con đường tiêu diệt. Lý Vân Tiêu cũng cảm nhận được sát cơ đang bành trướng từ người Kỳ Thắng Phong, một tay bấm niệm pháp quyết nói: Vì việc này mà Kỳ đại nhân muốn giết ta sao ? Trên mặt Kỳ Thắng Phong hiện lên vẻ giãy dụa khó quyết, đột nhiên xoay người sang phía khác lạnh nhạt nói: Ngươi lo lắng quá nhiều. Nói xong liền đi về phía Vu Dật Tiên đang ngồi trên vương tọa, thế nhưng sát khí trong mắt càng ngày càng tăng. Trong lòng Lý Vân Tiêu thoáng thả lỏng, ít nhất hiện tại Kỳ Thắng Phong cũng chưa có ý tứ muốn động thủ, kế tiếp chỉ còn cách đi từng bước biết từng bước mà thôi, mặc dù nếu như thật sự động thủ hắn cũng chưa chắc sợ đối phương. Úy Đông Dương lộ ra thần sắc ngạc nhiên cực độ, không rõ tại sao Lý Vân Tiêu có thể cự tuyệt điều kiện như vậy, hắn với tên Úy gia kia quay sang nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo Kỳ Thắng Phong. Trong lúc đó những tên võ giả đang phủ phục trên mặt đất kia đột nhiên đứng dậy xoay người nhìn chằm chằm về phía Kỳ Thắng Phong, rồi bỗng nhiên hét lớn một tiếng cùng nhau ra tay, triển lộ ra toàn bộ thực lực công kích về phía Kỳ Thắng Phong, dường như đã khôi phục toàn bộ thực lực. Trên mặt Kỳ Thắng Phong lộ ra nụ cười lạnh, trong tay kết xuất một đạo ấn ký, lâm không oanh kích. Toàn thân ấn ký kia chỉ có một màu đen kịt, đúng là đặc trưng của ma công, tạo thành vòng xoáy cuốn toàn bộ mọi người vào trong. Oanh. Ấn quyết trong tay Kỳ Thắng Phong lại thau đổi, ấn ký kia trực tiếp nổ tung, hắc mang tản ra tứ phía như lôi điện, mấy tên cường giả Vũ Đế va chạm với hắc mang liền bị ma khí đục từng lỗ trên thân thể, trên mặt bọn chúng lộ vẻ hoảng sợ, mồm há to, gục xuống quỳ trên mặt đất. Tên võ giả quỳ gối kia, thân thể của hắn đã bị ma khí đục thủng lỗ chỗ, trên vết thương đã xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn, từng vòng ma vân bắt đầu hiển thị trên thân thể, gương mặt hoảng sợ chậm rãi biến mất, cuối cùng xuất hiện nụ cười quỷ dị, bắt đầu đứng dậy như chưa hề bị thương. Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn xem, hắn biết rõ những võ giả kia đã bị ma hóa, trở thành ma nô của Kỳ Thắng Phong. Kỳ Thắng Phong cũng không thèm liếc nhìn những tên ma nô kia mà trực tiếp bước về phía vương tọa, hắn nhìn Vu Dật Tiên ngồi trên vương tọa, lạnh nhạt nói: Sư tổ đại nhân, ván cờ mà người thiết hạ ra, sợ rằng kẻ thất bại chính là ngươi. Thân hình Lý Vân Tiêu chấn động, trên mặt hoảng sợ, không ngờ Vu Dật Tiên chính là sư tổ của Kỳ Thắng Phong. Như vậy hắn có thể suy đoán năm đó Vu Dật Tiên chính là nhất mạch truyền thừa từ ma bộ, khó trách Kỳ Thắng Phong lại biết nơi này, hơn nữa còn đến đây một mình. Kỳ Thắng Phong tiếp tục nói: Sự tình sư tổ không thể hoàn thành liền để ta kế thừa a. Hắn bước một bước rồi giơ tay chộp về phía Vu Dật Tiên. Đột nhiên đại kiếm trong tay Vu Dật Tiên bắn ra một đạo kiếm quang lóng lánh. Thần sắc Kỳ Thắng Phong không thay đổi, lâm không trảo xuống trực tiếp nắm kiếm quang rồi thuận thế tung chưởng vỗ vào trên người Vu Dật Tiên. Lập tức một đạo chi lực cổ quái truyền ra từ thân thể Vu Dật Tiên, tựa hồ như bài xích với ma nguyên lực chấn bay chưởng lực của Kỳ Thắng Phong. Kỳ Thắng Phong nhướng mày, nhìn chằm chằm vào thân thể Vu Dật Tiên, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.