[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1659 : Tranh đối. (1)

Ngày đăng: 01:26 17/09/19

Chương 1658: Tranh đối. (1) “Đùng” Trên trán lập tức tách ra một đạo lôi quang màu tím, tốc độ lôi độn lập tức tăng lên gấp đôi, cơ hồ như thuấn di xông ra khỏi mặt biển. Ngay khi ra khỏi biển, Lý Vân Tiêu lần nữa hít một hơi, thuấn di một cái đã cách vài trăm mét, lại hóa thành lôi điện lao về lục địa, mà một đạo truyền âm lại chấn nhập biển cả, không ngừng chấn vang. Nhuận Tường, mạng của ngươi lần sau lại lấy! Phế vật, phế vật, phế vật. Nhuận Tường liên tiếp rống ra ba từ “Phế vật”, ở trên đỉnh đầu Cự Kiểm Thú giẫm mấy chân, lúc này mới phát tiết được lửa giận trong lòng. Cự Kiểm Thú lại không có chút phản ứng, vẫn im im lặng lặng đứng trong biển rộng, bắt đầu không ngừng chìm vào sâu bên dưới. Sắc mặt Nhuận Tường vô cùng âm trầm, thực lực Lý Vân Tiêu cách cuộc chiến lần trước cơ hồ đã mấy cái hào rộng khó có thể với tới được. Ở biển sâu nơi mà mình có thể phát huy đến lớn nhất, tăng thêm Lục Điêu thống lĩnh Võ Đế cao giai, còn có Thâm hải chi truyền thuyết, vậy mà cũng không cách nào lưu hắn lại được, còn bị hắn chém giết Lục Điêu thống lĩnh, toàn bộ cường giả ở phụ cận hải vực tử thương hơn phân nửa. Sỉ nhục Đây không chỉ là sỉ nhục, càng là thất bại càng lớn hơn nữa từ sau trận chiến thành Hồng Nguyệt. Gương mặt Nhuận Tường vặn vẹo dọa người, ngơ ngác đứng trên đầu Cự Kiểm Thú, không biết đang nghĩ gì. Xa xa đại lượng Hải tộc đều hoảng sợ trốn tránh, căn bản không dám tới gần đầu Thâm Hải Cự Thú kia. Nghiễm Dịch cũng biến sắc, hắn thân là Vương tộc tự nhiên cũng đã nghe qua những tồn tại khủng bố ở sâu dưới đáy biển kia, chúng giống như truyền thuyết vậy, không thể tưởng được có thể tận mắt nhìn thấy, càng thêm không thể tưởng được là Nhuận Tường có thể triệu hoán ra, hơn nữa chỉ huy chúng Sắc mặt của hắn không hề tốt hơn Nhuận Tường bao nhiêu, nhưng đa số đều là ghen ghét. Hắn cũng hiểu rõ chỉ có hậu duệ Chân Long mới có thể điều khiển những Thâm hải truyền thuyết này, nhưng huyết mạch chi lực của mình quả thật kém đối phương quá xa. Thoáng cái dập tắt ngọn lửa ghen ghét trong lòng, Nghiễm Dịch hóa thành một đạo quang mang, cũng bay tới trên đỉnh đầu Cự Kiểm Thú kia, chôn dấu lòng đố kị kia thật sâu, nói khẽ: Biểu ca, làm sao bây giờ? Hắn lăng không ở trên Cự Kiểm Thú, trong nội tâm tựa hồ có chỗ kiêng kị, hai chân không dám đạp xuống. Nhuận Tường xoay người lại, hàn khí trên mặt kia khiến trong lòng Nghiễm Dịch run rẩy thoáng một phát, vậy mà nổi lên một tia sợ hãi lan tràn trong lòng, đây là chuyện chưa bao giờ có a! Trọng chỉnh đội ngũ, truyền chuyện nơi này thành hai phần tin, một phần báo cáo cho Vương cung Đông Hải, một phần báo cáo cho Quảng Thành đại nhân. Nhuận Tường thoáng cái yên tĩnh lại, loại tĩnh này ngược lại khiến Nghiễm Dịch cảm thấy càng thêm sợ hãi, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cổ cảm giác thẹn thùng và phẫn nộ vô tận, vì cái gì? Vì cái gì ở trước mặt hắn ta lại cảm thấy sợ hãi? Tuy rằng không ngừng hỏi bản thân như vậy, nhưng sợ hãi kia cũng không giảm chút nào, cái này khiến Nghiễm Dịch cảm thấy tuyệt vọng triệt để. Nhuận Tường suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: Bảo Vương cung Đông Hải lập tức gia tăng nhân thủ cho ta, ta muốn trong vòng bảy ngày phát động công kích, đoạt lấy thành Bạch Xung. Thân hình Nghiễm Dịch run lên, cả kinh nói: Không đợi Đông Hải thống nhất mặt trận sao? Nhuận Tường lạnh lùng nhìn hắn thoáng một phát, hàn khí kia khiến toàn thân Nghiễm Dịch chấn động, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, hàn ý làn tràn trong người không cách nào ức chế, trên trán trực tiếp chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh. Thống nhất mặt trận Đông Hải là chuyện của Đông Hải các ngươi, giết Lý Vân Tiêu là chuyện của ta. Nhuận Tường nói xong trong tay liền lóe lên hào quang, Cự Kiểm Thú một mực đứng yên bất động chợt xoay người, chậm rãi bơi về xa xa. Bởi vì hình thể Cự Kiểm Thú thật sự quá lớn, sau một lúc mới dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người. Thân thể Nghiễm Dịch bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, toàn bộ gương mặt đều trở nên vặn vẹo, hiện giờ hắn tựa hồ đã ý thức được chênh lệch khó có thể vượt qua giữa hai người, lập tức trong cơ thể cảm thấy nhộn nhạo, thân hình ngày càng run run, khổ sợ dị thường. Lý Vân Tiêu sau khi lao ra biển cả liền một hơi lao đi đến khi nguyên lực hao hết, lúc này mới ngừng lại. Hắn trực tiếp đáp xuống một sườn núi, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu điều tức. Thâm Hải Cự Thú kia mang đến cho hắn kinh hãi cực lớn, nếu không có Mạc Tiểu Xuyên ở bên ngoài một kiếm bổ ra một tia khe hở, hắn lại men theo khe hở kia chém ra một kiếm, hơn nữa thân mang Lôi Quyết đại thành thì sợ rằng đã thật sự bỏ mạng dưới đáy biển rồi. Hắc sắc quang mang mà đầu Cự Thú kia nhổ ra vậy mà có thể chống lại thế giới chi lực của hắn, phẩm bậc lực lượng còn trên cả Cửu Thiên Đế Khí, cái này khiến hắn vạn phần khó có thể lý giải. Phải biết rằng thế giới chi lực chính là một mình khai thiên tích địa, tự thành quy tắc, thậm chí không bị lực lượng Thiên Võ Giới trói buộc, bởi vậy mới có thể thôn phệ hết thảy, không thể địch nổi. Mà Cửu Thiên Đế Khí chính là hội tụ quy tắc của thế giới này, có thể trấn áp tất cả lực lượng trong giới, trừ phi là loại lực lượng không bị giới lực ảnh hưởng như thế giới chi lực loạ, nếu không thì khó thoát khỏi Cửu Thiên Đế Khí trấn áp. Đến cùng đã xảy ra chuyển gì? Những Thâm Hải Cự Thú kia hẳn là tồn tại từ xa xưa tới nay, theo lý có được lực lượng cường đại như thế cũng không có gì lạ, chỉ là sao có thể đột phá trói buộc từ thế giới chi lực của giới này, đó là chuyện mà chỉ Thập Phương Thần Cảnh mới có thể làm được a? Lý Vân Tiêu cau mày khó hiểu, mặc dù trong tổ tiên của chúng có Chân Linh tồn tại, nhưng đã qua nhiều năm như vậy cũng không có khả năng đột phá giới lực. Sau khi thấy nghĩ không thông, Lý Vân Tiêu cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa, bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần khôi phục điều tức. Trong thành Bạch Xung, trong phủ thành chủ, mọi người vẫn còn ngồi lẳng lặng ở đó, chỉ có điều thành viên tiểu đội Chiến Nhận càng ngày càng khó có thể bình tĩnh được nữa. Bọn hắn thỉnh thoảng nhìn qua Liêu Dương Băng, tựa hồ muốn biết chút tin tức gì đó, tuy biết rõ Liêu Dương Băng cũng chỉ giống như bọn hắn, cái gì cũng không biết, nhưng vẫn kỳ vọng có thể nhìn ra chút tin tức gì đó, dù sao trong mọi người ngoại trừ bọn người Nguyễn Tích Tuyền ra chỉ có hắn là bình tĩnh nhất. Qua Chính Tường cũng đứng ngồi không yên, ban đầu còn có thể trò chuyện vui vẻ với mọi người, càng về sau chỉ có thể nặng nề đi tới đi lui. Thành chủ đại nhân, đừng có đi tới đi lui như thế nữa, ta hoa mắt mất. Nguyễn Tích Tuyền khoan thai ngồi thưởng thức trà, nhịn không được nở nụ cười. “Ha ha” Người của tiểu đội Vu Võ Khâm cũng đều cười ầm, nguyên một đám mặt lộ ra vẻ mỉa mai. Đội viên Chiến Nhận thì giận tím mặt, nguyên một đám hai mắt phóng hỏa, nhưng lại không dám bạo phát ra, chỉ có thể trợn mắt nhìn, chỉ có Liêu Dương Băng là vẫn bình tĩnh ngồi đó..