[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1770 : Pháp Hoa Liên Thai. (1)

Ngày đăng: 01:26 17/09/19

Chương 1769: Pháp Hoa Liên Thai. (1) Người nọ lòng tràn đầy cuồng hỉ, nói: Đa tạ Hắn vội bước tới trước nhấc lên ốc tù và, trong tay cẩn thận vuốt vuốt một phen, lúc này mới thu vào, hóa thành một đạo quang mang bay trở về chỗ ngồi của mình. Tất cả mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên, trọng bảo như thế vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ dẫn tới tranh đoạt kịch liệt, không nghĩ tới lại dễ dàng có chủ như thế. Quả nhiên là người không thể xem bề ngoài. Người nọ dáng người nhỏ gầy, trên làn da hiện ra màu xám trắng, ở trong toàn bộ đại sảnh không có chút thu hút, nhưng giờ phút này lại tụ tập ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, trong đó không thiếu tham lam và hung mang. Đặc biệt là mấy tên cường giả Thủy Tích tộc, thần sắc trong mắt phức tạp đến cực điểm, không ngừng đánh giá người kia. Trên mặt Triệu Văn Chiến lộ ra dáng tươi cười thần bí, chậm rãi nói ra: Vật cuối cùng sẽ do đại đảo chủ đảo Hãm Không tự mình chủ trì đấu giá! Cái gì? Đại đảo chủ đảo Hãm Không! Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, từ sau khi đảo Hãm Không sừng sững trên Đông Hải, tất cả mọi chuyện đều do ngũ đảo chủ Triệu Văn Chiến chủ trì, mấy vị khác vẫn chưa ai gặp qua. Về phần đại đảo chủ càng là bí ẩn, chưa từng nghe nói có ai thấy qua hắn cả. Trước kia Lý Vân Tiêu cáo mượn oai hùm, bức cho đại đảo chủ hiển hình chiếu cũng chính là lần đầu tiên, nhưng khôngai thấy rõ dung mạo hắn cả Bên ngoài đại sảnh Huyễn Bảo đột nhiên bay tới ba đạo quang mang, không ngừng lượn vòng trên không trung, cuối cùng đều đáp xuống trên đài. Nhị đảo chủ Tân Thần. Tam đảo chủ Lãnh Vũ. Tứ đảo chủ Cửu Thiên. Ba đạo quang mang kia lập tức hóa ra ba người, tự giới thiệu mình. Tất cả mọi người thấy ba vị kia đều lộ ra dị sắc. Không ít người cũng nhận ra Cửu Thiên, chính là người động thủ với Lý Vân Tiêu lúc trước. Triệu Văn Chiến cười nói: Ngũ đảo chủ Triệu Văn Chiến. Bốn người thối lui qua một bên, cùng quát lên: Cung nghênh đại đảo chủ Âm thanh chấn trời cao, không chỉ vang vọng trong đại sảnh, càng truyền khắp trên đảo, khiến mỗi người đều có thể nghe được rõ ràng. Trên không đài đột nhiên sáng lên, một đạo hoa quang giống như ánh trăng rơi xuống, trong mơ hồ tựa hồ có dấu hiệu tiên nữ phi thiên, còn có tiếng Phật xướng nhẹ vang lên. “Ầm ầm” Đột nhiên toàn bộ đại sảnh đều chấn động, tựa hồ có một cổ lực lượng từ sâu trong đảo Hãm Không truyền đến, dẫn động địa mạch Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, không ít cường giả đều cảm ứng được tựa hồ không đơn giản như vậy, nguyên một đám sắc mặt trở nên ngưng trọng. Ha ha, mấy vị đảo chủ không nên đa lễ. Một đạo thanh âm hùng hồn truyền đến, sau đó trong hoa quang kia thoáng hiện bóng người, sau đó dần trở nên rõ ràng. Một vị nam tử trung niên bộ dáng bạch diện thư sinh mặt mỉm cười, hai tay phụ ở sau lưng chậm rãi đi ra từ trong hào quang. Bốn gã đảo chủ đồng thời cung kính nói: Bái kiến đại đảo chủ. Quảng Nguyên mỉm cười nói: Không nên lễ tiết như thế, mấy vị cực khổ rồi. Mọi người nhao nhao mở to hai mắt nhìn tới trên người Quảng Nguyên, một thân áo bào xanh, thần sắc lạnh nhạt, bộ dáng không khác biệt gì với Nhân loại cả. Người chính là vạn vật chi linh, rất nhiều chủng tộc tu luyện tới hậu kỳ đều chuyển hóa thành hình thái Nhân loại cả. Trong năm vị đảo chị chỉ có mấy vị là Hải tộc, nhưng nhìn qua chẳng khác gì Nhân loại cả. Có chút người lớn gan thì phân ra thần thức lui tới trên người Quảng Nguyên, sau đó sắc mặt đều đại biến, thần trí của bọn hắn giống như đá chìm đáy biển vậy, đã triệt để mất đi cám giác. Đột nhiên có người lầm bầm nói: Ngoài miệng nói không nên đa lễ, nhưng bản thân lại làm ra động tĩnh lớn như thế, hừ! Quảng Nguyên từ khi xuất hiện luôn có bộ dáng tông sư, trên mặt có vẻ tự tin như nắm giưa toàn bộ Càn Khôn vạn vật trong tay, nhưng sau khi thanh âm không hài hòa kia vang lên, trong đôi mắt không hề bận tâm của hắn rốt cục đã nổi lên một tia rung động, sắc mặt trầm xuống, trợn mắt nhìn qua. Ánh mắt toàn bộ mọi người đều nhìn về hướng phát ra thanh âm kia. Lý Vân Tiêu nhướng mày nói: Sao hả? Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ ta nói sai sao? Võ giả Nhân tộc mặt đều hiện hắc tuyến, quả nhiên là tên chuyên gây chuyện này. Quảng Nguyên xiết chặt hay tay, trong lòng dâng lên nộ khí nhưng lại không tiện phát tác, chỉ đành giả bộ như không nghe thấy, nói: Chư vị đường xa mà. . . Chậm đã Lý Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng cắt đứt. Tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, lần nữa tụ ánh mắt đến trên người hắn, không rõ tiểu tử này lấy đâu ra gan lớn như vậy. Bốn vị đảo chủ khác cũng lắp bắp kinh hãi, trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc không giống nhau. Tân Thần ngoại trừ cười khổ ra, trong mắt còn lộ ra lo lắng thật sâu. Lãnh Vũ và Cửu Thiên thì mặt đầy âm hàn, trong mắt lóe lên sát cơ. Triệu Văn Chiến sau khi giật mình thì chỉ biết cười khổ, trong mắt có chút lập loè tinh mang, không biết đang suy nghĩ điều gì. Quảng Nguyên tức đến sắc mặt tái nhợt, cắn răng lạnh giọng nói: Lý Vân Tiêu ngươi lại dám cắt ngang bổn tọa nói chuyện, hôm nay nếu không giải thích cho rõ ràng thì giờ ta sẽ lập tức hành quyết ngươi ngay. Tất cả mọi người cảm nhận được lửa giận và sát cơ lăng liệt bành trướng trên người Quảng Nguyên, sắc mặt đều đại biến. Trên mặt Bắc Minh Lai Phong lộ ra vẻ vui mừng, khẩn trương vãnh tai lắng nghe. Lý Vân Tiêu trong lòng cười lạnh, dù sao đã là tử địch với Quảng Nguyên, trước đùa nghịch một chút cũng tốt. Hắn hừ một tiếng, nói: Đại đảo chủ, ngươi lần trước hình chiếu hiện thân nói không tiện tham kiến Thủy Tiên công chúa, hiện giờ chân thân đi ra, chẳng lẽ đã quên mất phải tham kiến Thủy Tiên công chúa sao? Tất cả mọi người sững sờ, lộ ra vẻ cổ quái. Quảng Nguyên tức đến giận sôi lên, hắn cũng đã nhìn ra Lý Vân Tiêu là cố ý quấy rối hắn, nhưng cái mũ này chụp xuống hắn lại không có cách nào cả. Loại chuyện này nói tuy nhỏ, nói lớn cũng lớn, nếu ngươi không tham kiến thì hắn sẽ chụp cho ngươi cái mũ bất kính với Hải Hòng để đè chết ngươi ngay. Tất cả mọi người nhìn qua Quảng Nguyên, trên mặt lộ ra vẻ đùa giỡn. Quảng Nguyên sắc mặt xanh lét phát tím, cắn răng một liền bái tới một hướng ở xa xa, nói: Tại hạ bái kiến Thủy Tiên công chúa. Thủy Tiên nhàn nhạt nói ra: Đại đảo chủ khách khí, không nên đa lễ. Quảng Nguyên đang muốn đáp lại “Vâng” thì lại bị Lý Vân Tiêu trực tiếp giành lấy nói: Công chúa nói không nên đa lễ, ngươi cứ miễn lễ đi, Lần sau nhớ rõ đừng lỗ mãng vậy nữa, nhớ lấy, lễ không thể bỏ được. Chữ “Vâng” kia của Quảng Nguyên lập tức kẹt tại yết hầu, nếu nói ra, chẳng há ra mình khiêm tốn chấp nhận giáo huấn của Lý Vân Tiêu sao? Nếu không trả lời thì chẳng há ra lại không để ý tới công chúa? Hắn thoáng cái giật mình đứng đó, trở nên có chút khó xử. Đám người đứng ngoài xem đều thầm cười trộm trong lòng, tâm tình Bắc Minh Lai Phong cũng thoải mái, thầm nghĩ: không tìm đường chết sẽ không phải chết, Lý Vân Tiêu lần này khó thoát kiếp số rồi.