[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1961 : Nhìn thấu chân thân. (1)

Ngày đăng: 01:27 17/09/19

Chương 1960: Nhìn thấu chân thân. (1) Dám bất kính với sư tôn ta, chết! Hóa Tu hơi co thân thể lại, đột nhiên bên hông phát lực, chân trái đá lên như thiểm điện, trực tiếp hướng tới cổ họng Lý Vân Tiêu, không khí lập tức “Phanh” một tiếng nổ bung, phát ra tiếng chói tai. Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, tay trái nắm thành búa đánh xuống dưới, trên thân búa tạo nên vô số đạo điện quang. “Ầm ầm” Cái búa trực tiếp nện lên mũi chân Hóa Tu, những điện quang lôi đình kia theo mũi chân tràn lan lên, nhưng chỉ vẻn vẹn truyền ra nửa xích thì đều đã biến mất không thấy gì nữa. Trên lân phiến quanh thân hắn có chứa lực phòng ngự rất mạnh, mặc dù là công kích có tính kéo dài và xuyên thấu rất mạnh như điện năng cũng có thể đỡ được. Lý Vân Tiêu nhướng màu, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc. Hừ, đi chết đi. Trên mặt Hóa Tu hiện lên một tia dữ tợn, thân hình lần nữa run lên, một đạo bóng đen hiện lên, cái đuôi kia trực tiếp vung qua. Giờ phút này Lý Vân Tiêu một tay cầm đao áp chế quyền mang của hắn, một tay cầm cái búa kiềm chế lực chân hắn, đã không rãnh để phân thân nữa rồi, vì sợ hắn trốn chạy nên một quyền một cước càng tăng thêm vài phần khí lực, áp chế qua. Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, thoáng cái hóa ra Kim Thân Pháp Tướng, Thiên Thu Bá Đao chém xuống cái đuôi kia. “Rầm rầm rầm phanh” Thân đao xẹt qua đuôi, chấn ra hỏa hoa đầy trời. Tròng mắt Hóa Tu trừng lớn, khiếp sợ nhìn người ba đầu sáu tay trước mắt, lập tức ngốc trệ thoáng một phát. Bỗng nhiên chiếc đuôi hắn truyền đến cảm giác đau đớn, giống như bị thứ gì đó cắt lấy vậy, nhịn không được quát to một tiếng: Ah… Quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy trên đuôi mình chẳng biết lúc nào đã bị một đầu côn trùng cực lớn nằm sấp trên đó, ôm chặt lấy, miệng như là ngậm lấy hai thanh đao, không ngừng mở miệng ra cắn lấy. Mặc dù lân phiến trên người mình rất mạnh, nhưng dưới từng ngụm cắn xé kia vẫn rất nhanh bị thương da thịt, hắn trong cơn đau nhức vội vàng vung đuôi, nhưng thế nào cũng không giãy ra được. Hắn kinh sợ giơ đuôi lên, tay trái muốn đánh ra một quyền. Lý Vân Tiêu cười lạnh nói: Dưới tình huống này còn dám phân tâm, ngươi đây là miệt thị ta sao? Thật không hỗ là cường giả Võ Đế bát tinh a. Phía sau hắn hai tay kết ấn, thoáng cái kim quang đại thịnh, Thiên Địa Ấn như khắc trên song chưởng, trên bầu trời xẹt qua một đạo kim quang, bay thẳng đến trên mặt Hóa Tu ấn xuống. À? Hóa Tu hoảng hốt, hắn vội vàng tay trái xoay chuyển quyền thế, đánh vào trong ấn quyết kia. “Oanh” Một quyền đánh nát Thiên Địa Ấn, phát ra thanh âm như tấm gương vỡ tan, một quyền của hắn trực tiếp đánh vào trong song chưởng của Lý Vân Tiêu. “BA~” Song chưởng Lý Vân Tiêu biến hóa thành trảo, mười ngón như móc giữ lấy tay hắn. Ngươi. . . Hóa Tu cảm thấy hoảng hốt, một mảnh lo lắng. Lý Vân Tiêu lộ ra một tia lãnh sắc, hai con ngươi thoáng cái hóa thành Huyết Nguyệt, một đạo tinh thần lực rất mạnh từ trong đôi mắt nhộn nhạo ra, hình thành một cổ tinh thần phong bạo, trực tiếp trùng kích qua. Ah ah Hóa Tu cảm thấy cái đuôi đau sót, lần nữa khiến hắn kêu thảm một tiếng, ngay lúc đó, tinh thần phong bạo lập tức cuốn tới, thoáng cái bao phủ lấy hắn vào trong Ah ah ah Gương mặt Hóa Tu thoáng cái bắt đầu vặn vẹo, chỉ cảm thấy vô số cương châm đang mãnh liệt đâm vào óc mình, như muốn khoan vào trong vậy. Hắn cắn chặt răng, trong năm lỗ đều chảy ra máu tươi, lại mắt điếc tai ngơ, trong lòng của hắn thập phần rõ ràng, loại công kích tinh thần này lợi hại dị thường, nếu như một khi linh đài thất thủ, ắt gặp trọng thương, hậu quả vạn kiếp bất phục. Nhưng cánh tay và chân hắn đều đã bị Lý Vân Tiêu ngăn chặn, trên đuôi lại có một đại trùng tử đang nằm sấp, cả người hoàn toàn bó tay bó chân, hiện giờ chỉ có thể bảo vệ chặt linh đài thức hải thôi. Cắt. Lý Vân Tiêu khinh miệt khinh thường một tiếng, hai cánh tay còn lại kết xuất một cái ấn phù v, cái đầu phía sau trợn to hai mắt, miệng mở ra hình dáng như muốn phát ra thanh âm, một đạo Long ngữ trực tiếp phun ra. “Oanh” Đạo Long ngữ kia mang theo Long uy vô tận, Long tức chi lực đến từ trên người Thủy Long bành trướng mà ra, chấn tới Hóa Tu. Một đạo phòng ngự cuối cùng của linh đài thức hải lập tức sụp đổ, tinh thần phong bạo thoáng cái đánh vào trong đầu hắn, trong đầu một mảnh đau nhức kịch liệt, tại chỗ nhổ ra một búng máu, sau đó lập tức mất đi tri giác. Tất cả cánh tay Lý Vân Tiêu đều thu lại, đại thi biệt cũng hóa lại thành Thiên Thu Bá Đao được thu vào trong cơ thể. Hóa Tu mặt mũi tràn đầy máu tươi, cứ như vậy trực tiếp rơi xuống từ trên bầu trời, kết cục cũng giống như hai gã đồng bạn trước kia, rơi vào trong rừng rậm cổ thụ vô biên Thủy Tiên vỗ tay cười nói: Vân Tiêu đại ca thật là lợi hại, xem bọn hắn về sau còn dám hung hăng càn quấy nữa không. Lý Vân Tiêu một hồi im lặng, nói: Ba người bọn họ thiên phú đều cực cao, ở tuổi này đã có thành tích như vậy, phóng mắt khắp tứ hải cũng cực kỳ hiếm thấy. Nhưng chính vì như thế, cho nên mới hung hăng càn quấy cuồng vọng, hơn nữa được phụ thân ngươi thu làm đồ đệ, càng thêm coi trời bằng vung. Thủy Tiên nói: Vân Tiêu đại ca còn trẻ hơn bọn hắn, thực lực còn mạnh hơn bọn hắn, nhưng lại rất tự biết mình, không kiêu không nóng nảy, vẫn là Vân Tiêu đại ca lợi hại. Diệp Phàm cười nói: Phàm là người biết Vân Tiêu đại ca, không ai không nói hắn lợi hại cả. Bất quá ta thấy Hóa Tu, mấu chốt ở chỗ hắn quá khinh địch, nếu ngay từ đầu liền toàn lực ứng phó thì tuy rằng cũng thoát khỏi bại trận, nhưng cũng không đến mức bị thua dễ dàng như vậy. Lý Vân Tiêu khen: Diệp Phàm, nhãn lực của ngươi càng ngày càng lợi hại, thành tựu tương lai cũng không dưới ta đâu. Diệp Phàm le lưỡi, cười nói: Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, nói không đúng Vân Tiêu đại ca chớ để ý, về sau chỉ cần có thể có một nửa thực lực như Vân Tiêu đại ca thì ta đã đủ hài lòng rồi. Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói: Ngươi không nên tự coi nhẹ mình, có được một khỏa võ đạo chi tâm hồn nhiên, tăng thêm ngươi thân là chủ nhân của Nặc Á chi chu, tương lai dù có muốn bình thường, cũng không có khả năng. Nhưng phải nhớ lấy, không thể khinh thường bất cứ đối thủ nào. Ta xin ghi nhớ lời Vân Tiêu đại ca. Diệp Phàm thoáng cái đứng thẳng người dậy, làm ra tư thế nghiêm túc. Ha ha, Tuyệt Thế Võ Đế và chủ nhân Nặc Á chi chu đến thăm, không đón tiếp từ xa a. Một đạo thanh âm du du dương dương từ đằng xa truyền đến, không mặn không nhạt, không hề có chút tình cảm nào cả. Phụ hoàng. Thủy Tiên đại hỉ kêu một tiếng, giơ tay ý bảo với chân trời xa xa, giống như đối diện có thể trông thấy nàng vậy, cao giọng nói: Ta đã trở về. Thân hình Lý Vân Tiêu chấn động, giật mình nói: Hải Hoàng Ba Long. Đạo thanh âm kia không để ý tới Thủy Tiên, mà tiếp tục nhàn nhạt nói: Ba đồ đệ không nên thân kia của ta không cách nào nghênh đón đại giá hai vị, liền để cho ta tự mình đến đi. Trong giọng nói kia tràn đầy một loại lạnh lùng và tức giận nhàn nhạt.