[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2099 : Kim sắc khôi lỗi. (1)

Ngày đăng: 01:27 17/09/19

Chương 2098: Kim sắc khôi lỗi. (1) “Phanh” Kim Luân trực tiếp nổ bung trên đất, như một đóa kim hoa tách ra, tuôn ra vô số kiếm quang bắn lên bầu trời, chiếu rọi cả cảnh đêm thành một mảnh sáng chói rực rỡ tươi đẹp. Từ bên trên quan sát xuống, cứ như đặt mình trong một mảnh hải dương màu vàng vậy, các loại khí tức lợi hại tràn ngập toàn thân, đầy trời đều là quy tắc chi lực. Lý Vân Tiêu cả kinh, đối phương quả nhiên là võ giả chủ tu kim hệ thần thông, dưới “Duệ” khí chi quy tắc đầy trời, như không ngừng có lưỡi dao xẹt qua da thịt của hắn, trên người trán ra từng chút kim quang. Vô số kiếm quang kia bắn lên, thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, lưu lại một đạo tàn ảnh màu xanh, liền ra m hơn mười trượng. Hừ, trốn hữu dụng sao? Một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên, không thấy bóng dáng, chỉ nghe được tiếng trường kiếm xé gió, một thanh kiếm sáng loáng từ trong đêm đen đâm ra, như thủy nguyệt hoa, chém về phía Lý Vân Tiêu “Xoẹt” Lý Vân Tiêu bỗng chốc bị chém thành hai đoạn, hóa thành Lôi Thể màu xanh, nửa người trên thoáng cái hóa thành lôi ảnh màu xanh cực lớn, mãnh liệt vươn tay chộp tới trường kiếm bay tới kia. Kiếm này không tệ, ta muốn rồi. Cánh tay kia kéo dài ra, ngang trời cao, chụp vào thân kiếm. “Đùng đùng” Trên đại thủ kia lôi quang không ngừng chớp động, thoáng cái đã nắm kiếm vào tay. Hừ Một đạo hừ lạnh vang lên, trong đêm tối đột nhiên hiện ra một thân ảnh cự đại, hai đạo nhãn quang chớp động như bảo thạch. Đúng là một cái Kim sắc khôi lỗi cao tới mười trượng, một quyền đánh tới trên cánh tay thật dài kia của Lý Vân Tiêu, tay còn lại thì lại lăng không bấm niệm pháp quyết. “Phanh” Lôi quang nổ bung dưới quyền phong kia, sau đó thanh trường kiếm kia xoay tròn trên không trung, biến lớn bảy tám lần, trực tiếp bị Kim sắc khôi lỗi nắm trong tay. Trường kiếm vẽ ra một đạo kim quang trên không trung, mãnh liệt chém tới Lý Vân Tiêu. “Phần phật” Bầu trời trực tiếp bị chém thành hai khúc, cuồn cuộn sụp đổ xuống vết rách đen kịt ở chính giữa, phảng phất long trời lở đất “Ầm ầm” Không gian chỗ Lý Vân Tiêu thoáng cái lỡ ra, cả người lập tức bị hắc ám cắn nuốt sạch, đã hoàn toàn mất đi bóng dáng. Kim sắc khôi lỗi cầm kiếm mà đứng, đứng trên trời cao như một tòa thành lũy, lạnh lùng nhìn lại mọi nơi . Đột nhiên đôi mắt như bảo thạch của nó ngưng tụ, chỉ thấy trong đêm tối hiện ra một cái chấm đen nhỏ, hai cái, ba cái, bốn cái. . . Thoáng cái xuất hiện thành phiến rậm rạp chằng chịt. Những điểm đen kia bắt đầu trở nên đỏ bừng, trên mỗi một hạt đều có ánh lửa nhảy lên, sau đó gió nhẹ phật qua, hỏa diễm thoáng cái xoáy lên bốn phía hạt, phát ra thanh âm vù vù. “Ầm ầm long! ” Vô số hạt màu đen kia khẽ động trên không trung, rơi xuống như mưa, tựa như ngàn vạn con ong vò vẽ cùng nhau bay qua vậy. Cái gì? Kim sắc khôi lỗi cả kinh, quét ngang trường kiếm trước người, một vòng kết giới màu vàng lập tức ngưng ra, bao phủ lấy cả thân hình cự đại của nó vào trong. “Rầm rầm rầm phanh” Vô số hạt màu đen rơi vào trên kết giới, chấn lên từng vòng gợn sóng màu vàng, hạt trực tiếp khảm nạm vào trong kết giới, Phong Hỏa nhi lực mạnh mẽ nổ bung “Ầm ầm” Kết giới màu vàng hình tròn sụp đổ xuống, kim quang thoáng cái bạo phá. “Rầm rầm rầm” Từng hạt đen kia điên tuôn xuống, đều nhảy lên Kim sắc khôi lỗi, như một cái trọng quyền đánh ra. Kim loại trên người Khôi lỗi không ngừng có trận lực bắt đầu khởi động, như vằn nước nhộn nhạo lên ở mặt ngoài vậy, toàn bộ thân hình tựa hồ trở nên có chút mộng ảo, như cách một tầng thủy kính vậy. “Phanh” Rất nhiều hạt hắc tử thoáng cái ngưng tụ thành một đại thủ, vỗ mạnh lên thủy kính, thần hỏa chi lự dưới tác dụng của cương phong, “Hô” một tiếng liền cuốn toàn bộ khôi lỗi vào, hừng hực bốc cháy Ah đáng chết! Thanh âm nam tử áo lam đột nhiên truyền ra, đại kiếm trong tay ngang trời chém tới. “Phần phật lạp” Kiếm thế trực tiếp bổ ra nắm đấm màu đen kia, lần nữa vỡ ra hóa thành vô số hắc tử, như tinh hoàn xoay tròn lấy quanh thân hắn. Liệt hỏa hừng hực đầy trời “Phanh” thoáng một phát mở lớn mấy lần, chiếu cả bầu trời thành một mảnh đỏ thẫm “Ah ah” Trong Kim sắc khôi lỗi truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của nam tử áo lam, đại kiếm lăng không cuồng loạn nhảy múa, không ngừng chém ra các loại kiếm khí, từ trong ngọn lửa bắn ra, muốn chấn khai thần hỏa, nhưng lại bất lực Giờ phút này trong hỏa diễm đầy trời, thân ảnh Lý Vân Tiêu chậm rãi hiện ra, vẻ mặt vẻ lạnh lùng. Hai tay của hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, từng đạo lôi phù bay ra từ trên người, như hồ điệp bay múa đầy trời, kết xuất từng đạo lôi hoàn, quấn ở quanh thân. Thanh sắc lôi điện chi lực càng ngày càng mạnh, cả người hắn thoáng cái hư hóa thành lôi, thân thể bành trướng lên gấp mấy lần, biến thành một mập mạp cự đại, nắm lấy cái búa nện mạnh xuống “Ầm ầm” Toàn bộ bầu trời chấn động, cái búa đánh xuống, một cái Ma Ha cổ tự màu vàng thoáng hiện, lập tức hóa thành thanh lôi du động. Tay còn lại của Lý Vân Tiêu biến đổi quyết ấn, vô số lôi đình bốn phía đột nhiên bắt đầu khởi động, như trăm sông đổ về một biển, thoáng cái hợp nhập vào trong đạo thanh lôi kia. Thanh lôi như một quả hạt giống, thoáng cái lớn lên, ngưng tụ thành một đầu Ngũ Trảo Lôi Long, đằng trên một mảnh Lôi Vân, mở to hai mắt ra. Thanh Lôi Hóa Long, đi! Lý Vân Tiêu biến đổi quyết ấn, song chưởng hợp lại. Đạo Lôi Long kia lập tức mây mưa thất thường, đột nhiên nhảy dựng lên, rơi xuống từ trời cao, bay vào biển lửa đầy trời. “Ầm ầm” Những nơi Lôi Long đi qua, Thiên Địa sụp đổ, biển lửa vô biên cũng thoáng cái tách ra Cái gì? Kim sắc khôi lỗi hoảng hốt, mở lớn hai tay ra, trận vân mặt ngoài kim loại đều nghiền nát, không gian bốn phía “Oanh” thoáng một phát chấn động, như thủy tinh vỡ ra vậy. Thân thể khổng lồ kia thoáng cái ẩn vào trong bóng tối, muốn trốn đi. Nhưng Lôi Long gào thét một tiếng, toàn bộ ánh sáng màu xanh lóe lên, phảng phất xuyên qua tầng tầng không gian, trực tiếp thuấn di xuống. Cái gì? Nam tử áo lam kinh sợ hét lớn một tiếng, sau đó Lôi Long trực tiếp rót vào trên vòm trời Kim sắc khôi lỗi, chấn mạnh xuống dưới. “Ầm ầm” Vô số thanh sắc lôi quang thoáng cái nổ bung, như thác nước từ đỉnh đầu Kim sắc khôi lỗi chảy khắp toàn thân, càng bắn ra mảng lớn lôi quang, chiếu rọi cả mảng trời đen kịt sáng như ban ngày. Kim sắc khôi lỗi như bị đọng lạivậy, im im lặng lặng đứng ở trên trời cao vẫn không nhúc nhích. Lôi quang bốn phía giằng co nửa thời gian uống cạn chung trà, mới biến mất toàn bộ khỏi trên không, khôi phục một mảnh ban đêm u tối. Đột nhiên truyền đến một tiếng “BA~” rất nhỏ, thật giống như một khối ván gỗ hơi mỏng bị bẻ gãy. Sau đó như rang đậu, “Ba ba ba” không ngừng nổ vang. Trên người Kim sắc khôi lỗi không ngừng nứt ra khe hở, màu vàng thành từng mảnh văng tung tóe xuống, như một khối thủy tinh vỡ vun trên không trung. “Phanh” Một tiếng chấn vang, toàn bộ Kim sắc khôi lỗi lập tức sụp đổ mất, hóa thành vô số mảnh vỡ rớt xuống.