[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2121 : Phát hiện.

Ngày đăng: 01:27 17/09/19

Chương 2120: Phát hiện. Cửu di nói: Nếu vật ấy đã hiện thế, vậy tất nhiên có thể tìm ra lai lịch của nó, không biết thứ này có đặc thù gì, có lẽ có thể phỏng đoán một hai? Lý Vân Tiêu nói: Trùng này có thể tản mát ra khí tức giống với Kim Linh chi khí, nhưng tựa hồ càng ngày càng yếu. Trong tay hắn lóe lên kim quang, lại xuất hiện hơn mười đầu côn trùng như vậy, tất cả đều là màu vàng cam, bất quá sâu có nông có, từng đạo kim quang yếu ớt tản ra từ trên người chúng. Bàn tay Lý Vân Tiêu cũng lập tức hiện ra màu vàng, tựa hồ dưới nhuệ khí của đám côn trùng nhỏ kia Bất Diệt Kim Thân cũng bị bức ra hộ thể. Lúc trước nam tử áo lam Mục gia kia lại dùng yêu hỏa áp chế Kim Linh chi khí trên tiểu trùng này, căn bản không dám dùng thân thể cầm lấy. Cái này. Cửu di kinh ngạc không thôi, vươn tay ra cẩn thận sờ qua, vừa chạm vào, ngón tay như bạch ngọc đã có chút rung rung, liền rụt trở về. Trên ngọc thủ chợt lộ ra vết thương, máu chảy không ngớt. Lý Vân Tiêu nói: Cửu di cẩn thận đấy Không sao. Cửu di nhẹ giọng đáp, nguyên lực vận chuyển qua, chút bị thương ngoài da kia lập tức liền khỏi hẳn. Nàng lộ ra vẻ cổ quái ra, nói: Kim sắc chi quang này quả thật như Kim Linh chi khí, nhưng yếu nhược hơn rất nhiều, nếu những côn trùng này có chiến lực thì hẳn là cực kỳ cường đại. Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên có chút cổ quái, nhìn mình chằm chằm vào côn trùng trong lòng bàn tay, vẫn không nhúc nhích, lông mày nhíu chặt. Mai Đông Nhi trong nội tâm khẽ động, nói: Vân Tiêu đại ca, có phải phát hiện gì đúng không? Lý Vân Tiêu nhìn lại bản tay mình một chút, một đầu hoàng trùng tử chừng hạt gạo bắn lên, bị tay kia bắt lấy, hiện ra trước mặt hai người, nói: Đầu côn trùng này lúc ta lần đầu thấy nó, kim quang sáng hơn giờ nhiều, có phải là đã hao hết, cho nên càng ngày càng yếu không? Cửu di cả kinh nói: Vân thiểu có ý là hào quang giống với Kim Linh chi khí này có thể trong thời gian ngắn đạt được gia tăng và suy giảm sao? Mai Đông Nhi ngượng ngùng nói: Có phải là nó đói bụng, cho nên năng lượng tiêu hao không? Cửu di nói: Rất có khả năng, nhưng không biết loại vật này là dựa vào thôn vệ thứ gì để bổ xung bản thân đây. Lý Vân Tiêu suy nghĩ, đặt khối Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết bị độc khí màu xanh lá xuyên thủng lúc trước trong bàn tay, nhẹ nhàng đụng vào côn trùng kia Hào quang trên người côn trùng bỗng nhúc nhích khó có thể phát giác, nhẹ nhàng hoạt động trên hàn tinh thiết. Quả nhiên Cửu di kinh hô một tiếng, tuy rằng côn trùng kia cực kỳ nhỏ, nhưng ba người là nhãn lực bực nào, thoáng cái đã xem rõ ràng tình huống, côn trùng kia đích thật là đang nuốt luôn Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết, chỉ là ăn rất chậm. Lý Vân Tiêu suy nghĩ một chút, cũng ném hơn mười đầu côn trùng khác tới, quả nhiên cả đám đều bắt đầu gặm Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết. Hì hì, rất thú vị đấy, không biết sau khi chúng ăn hết Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết có thể lớn lên không. Mai Đông Nhi đùa cười một tiếng, nghiêng đầu nói. Chỉ là khối Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết này không có mấy ngày sợ rằng khó mà ăn hết, ta trước nuôi quan sát một hồi đã. Lý Vân Tiêu trầm tư nói, khẽ đảo tay, lập tức thu hết những côn trùng kia vào. Cửu di nói: Ta cũng trở về tìm một ít tư liệu, Mai gia để lại không ít điển tịch về Thượng Cổ Chân Linh, có lẽ có thể tra ra một ít manh mối cũng nên. Vậy làm phiền Cửu di rồi. Lý Vân Tiêu nói cám ơn. Mấy người nói chuyện phiếm một hồi, Lý Vân Tiêu liền đứng dậy cáo từ. Mai Đông Nhi trong lòng căng thẳng, vội hỏi: Hiện giờ cách đấu giá cuối cùng còn sớm, không bằng ta cùng Vân Tiêu đại ca đi dạo chơi bốn phía được không? Lý Vân Tiêu cười cười, nói: Cũng tốt. Hai người rất nhanh liền ra đấu giá hội tràng, đi dạo trong thành Tân Duyên. Mai Đông Nhi nhẹ nói: Những năm gần đây yta đi theo Cửu di đi khắp thiên hạ, thường xuyên có thể nghe được một ít tin tức về Vân Tiêu đại ca, đều khiến ta cực kỳ lo lắng, hiện giờ thấy Vân Tiêu đại ca không có việc gì, Đông Nhi liền yên tâm rồi. Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ nhúc nhích, mấy năm này chuyện hắn làm mặc dù không phải tuyệt mật gì, nhưng tuyệt không phải có thể tùy tiện nghe được, Mai Đông Nhi hơn phân nửa là nghe ngóng khắp mọi nơi mới biết. Hắn cười nói: Quả thật đã trải qua một ít chuyện, nhưng phần lớn là hữu kinh vô hiểm. Mai Đông Nhi nói: Kinh nghiệm của Vân Tiêu đại ca tất nhiên nguy hiểm hơn Đông Nhi nghe được cả vạn phần, Đông Nhi rất muốn nghe Vân Tiêu đại ca nói một ít. Lý Vân Tiêu cười cười, nói ra những chuyện xảy ra từ sau khi từ biệt ở thành Nam Hỏa năm đó, Mai Đông Nhi nghe được hai mắt sững sờ, thỉnh thoảng khẩn trương vạn phần. Mai Đông Nhi buồn bả nói: Đáng hận Đông Nhi thực lực quá thấp, không thể ở bên cạnh Vân Tiêu đại ca giúp đỡ. Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói: Thực lực Đông Nhi đã rất mạnh rồi, nhưng ngươi ngàn vạn nhớ rõ, lúc tu luyện không thể nóng vội. Một khi phát hiện có chỗ không đúng liền lập tức dừng lại. Dù sao độc tính không biết là vật gì kia cũng quá mức lợi hại, khiến Lý Vân Tiêu lo lắng không thôi. Mai Đông Nhi dùng sức gật đầu nói: Ta biết rồi, nhất định sẽ không để cho Vân Tiêu đại ca lo lắng. Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu một cái, đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, khóe mắt liếc qua một bóng người, ở góc đường chợt lóe lên rồi biến mất. Vân Tiêu đại ca, ngươi làm sao vậy? Mai Đông Nhi thấy thần sắc Lý Vân Tiêu có chút sững sờ, không khỏi hỏi. Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, nói: Đại ca hiện giờ có việc phải rời đi một chút, ngươi về đấu giá hội tràng trước đi. Mai Đông Nhi cả kinh, nói: Vân Tiêu đại ca không tham gia đấu giá cuối cùng sao? Lý Vân Tiêu nói: Tham gia, ta sẽ trở về đúng lúc. Hắn nói xong, liền lao về phía bóng người kia, thoáng một phát Súc Địa Thành Thốn, trong chớp mắt đã biến mất ở góc đường. Mai Đông Nhi sững sờ đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc, mới thở dài một tiếng, lộ ra vẻ thất vọng sâu kín. Lý Vân Tiêu lắc mình một cái liền đã tập trung vào người phía trước. Bất quá ánh mắt hắn lộ ra một tia trào phúng, thân thể thoáng cái lắc lư, liền dần dần nhạt đi, cho đến biến mất tại chỗ. Một lát sau, ba đạo thân ảnh thoáng cái xuất hiện chỗ Lý Vân Tiêu biến mất, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ suy tư. Chuyện gì xảy ra? Hoàn toàn không bắt được khí tức của hắn, chẳng lẽ thật biến mất rồi? Khí tức của hắn chỉ quanh quẩn vòng qua vòng lại chỗ này, một chút cũng không phát tán ra ngoài, chẳng lẽ độn thuật đã mạnh đến mức tránh được truy tung của chúng ta sao? Hắn tựa hồ là đuổi theo người nào đó, người kia dường như chạy đến cửa thành nam, chúng ta có đuổi theo hay không đây? Hai người các ngươi đuổi tới trước xem, ta đi về bẩm báo Hỗ Minh Nhật đại nhân. Ba người hợp lại mà tính, lập tức phân thành hai đường tản ra.