[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2268 : Bắc vực vương (2)

Ngày đăng: 01:28 17/09/19

Thủy Tiên thâys Lý Vân Tiêu không nói, lập tức cười nói: Tranh thủ thời gian dẫn ta đi ra ngoài đi, ta muốn thu thập lão đầu kia cho ngươi xem, để lão nhân kia và Vân Tiêu ca ca cũng biết sự lợi hại của ta Lý Vân Tiêu vỗ cái ót, thầm nghĩ: Lại tới nữa… Hắn nói: Bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, ngươi muốn đi theo ta lịch lãm rèn luyện tăng trưởng kiến thức thì phải nghe lời của ta, nếu không giờ ta sẽ đưa ngươi về Hải chi sâm lâm ngay Thủy Tiên lúc này mới vội la lên: Ngàn vạn đừng, ta nghe Vân Tiêu ca ca là được mà. Ân, lúc này mới nghe lời. Ngươi đừng hồ đồ nữa, tu luyện cũng tốt, làm gì cũng tốt. Sau khi nguy hiểm bên ngoài qua đi, ta để lại ngươi đi ra ngoài. Lý Vân Tiêu lúc này mới thở phào một cái, đang định đi ra ngoài, đột nhiên thần sắc khẽ động, có chút kinh ngạc nhìn qua xa xa. Hắn lóe lên liền biến mất tại chỗ, Thủy Tiên hô to vài tiếng, không thấy đáp lại, liền một người rầu rĩ không vui ngồi trên giường đá, bắt đầu tu luyện. Lý Vân Tiêu thuấn di xuất hiện ở một chỗ khác trong Giới Thần Bi, nhìn qua Hồ Lô Tiểu Kim Cương trước mắt, có chút hồ nghi nói: Ngươi đang gọi ta sao? Ân, ngươi gọi là Lý Vân Tiêu đúng không? Hồ Lô Tiểu Kim Cương gật đầu nói nói, thanh âm vẫn là Linh Mục Địch, chỉ có điều thanh âm trở nên thập phần tường hòa, như trưởng bối hiền lành vậy. Lý Vân Tiêu cau mày lại, nói: Ngươi khôi phục thần trí rồi sao? Linh Mục Địch cười khổ nói: Ta cho tới bây giờ đều không mất đi thần trí, chỉ là bị Hồng Thạch ảnh hưởng tâm tính, khiến cho ta nhập ma mà thôi, mặc dù hiện giờ cũng chưa khôi phục. Lý Vân Tiêu giật mình nói: Vậy ngươi bây giờ… Linh Mục Địch nói: Chỉ là tạm thời mà thôi. Hồng Thạch ảnh hưởng tới ta hơn mấy vạn năm, há có thể vừa lấy ra đã khôi phục bản tính? Sợ rằng trước khi ta hồn phi phách tán cũng không thể trở lại Linh Mục Địch trước kia được rồi. Ngữ khí của hắn thập phần bình thản, tựa hồ đối với hiện trạng của mình cũng không bận tâm lắm. Lý Vân Tiêu nói: Đại nhân năm đó chính là cường giả Thần Cảnh, hồn phách hiện giờ coi như là thần hồn rồi, nào dễ dàng hồn phi phách tán như vậy chứ. Đã có thể khôi phục một lát, thì nhất định sẽ có biện pháp khôi phục triệt để. Linh Mục Địch cười cười, nói: Quả thật có biện pháp, chỉ là phi thường khó, hoặc có thể nói là không tồn tại. Lý Vân Tiêu động dung nói: Ah, đại nhân có thể nói ra cách đó không, có lẽ ta có thể tìm được biện pháp. Linh Mục Địch khoát tay nói: Không cần uổng phí tâm cơ, không nói việc này nữa. Thừa lúc ta hiện giờ thần trí hoàn toàn thanh tỉnh, thời gian cấp bách, ta muốn hỏi chuyện có quan hệ đến Ma Chủ, tình hình hiện giờ rốt cục thế nào? Lý Vân Tiêu nhướng mày, suy nghĩ một lúc, liền nói ngắn gọn chuyện phong ấn bốn phía bị phá, đại lượng Nghê Hồng Thạch xuất thế. Linh Mục Địch nghe mà trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: Ý ngươi là, Ma Chủ Đế hiện giờ đã trở thành hai người sao? Lý Vân Tiêu nói: Mỗi một cổ phân thân đều có linh thức độc lập của mình, mà ngay cả Hồng Thạch cũng biến hóa trưởng thành rồi. Còn có ma chưa giải phong, có lẽ cũng sớm tự thành nhất thể cũng nói không chừng đấy chứ. Linh Mục Địch thoáng cái lâm vào trầm tư, hồi lâu mới nói: Đây chưa hẳn không phải chuyện tốt. Chỉ cần ngăn cản bọn hắn thôn phệ lẫn nhau, liền có biện pháp một lần nữa trấn áp. Lý Vân Tiêu thần sắc nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: Ma Chủ thực sự khủng bố như vậy sao? Năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Thập Phương quy tắc trong thiên địa vì sao lại biến mất hầu như không còn Linh Mục Địch nói: Chuyện năm đó ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết, bổn tọa cũng là được Giới Thần đại nhân mời tham dự cuộc chiến phong ma, thân là một trong Tứ đại Vực Vương, trừ đi một ít chuyện tuyệt mật mà Giới Thần đại nhân nghĩ thì ta cơ bản biết được toàn bộ. Tứ đại Vực Vương? Lý Vân Tiêu cả kinh, lập tức hiểu được, tất nhiên là Đông, Tây, Nam, Bắc Tứ đại vực chi Vương, địa vị năm đó sợ rằng còn trên cả thất đại tông chủ hiện giờ, cơ hồ đồng đẳng với chủ nhân hai đại thánh địa rồi. Linh Mục Địch nói: Đúng vậy, bổn tọa chính là Thiên Võ Giới Bắc Vực Vương năm đó. Thế gian vạn vật, đều có số trời, ngươi thân mang huyền khí bổn mạng của Giới Thần đại nhân, nhưng lại là thủ phạm thả ra rất nhiều Ma Chủ phân thân. Mà ta vậy mà lại phụ thân vào một cỗ khôi lỗi có được Băng Sát Tâm Diễm, thật sự là nhân sinh vô thường, mọi chuyện như ván cờ a. Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, thò tay một trảo, Tam Sắc Đâu Suất Thiên liền hiển hiện ra, nói: Nếu giờ ngươi đã không chịu nói chuyện năm đó, như vậy cách luyện chế thứ này có thể nói ta biết được không? Linh Mục Địch nhìn a Tam Sắc Đâu Suất Thiên, trong mắt chớp động lên vẻ vô cùng hoài niệm, nói: Năm đó nếu không có Ma Chủ tàn sát bừa bãi, ta tất nhiên đã luyện thành vật ấy. Muốn triệt để luyện hóa ra thất sắc, còn phải tìm bốn loại thổ hệ nguyên tố biến dị rất mạnh khác nữa. Lý Vân Tiêu lăng không một trảo, một khối đất vàng xuất hiện trong lòng bàn tay, nói: Thứ này có thể không? Linh Mục Địch hai mắt sáng lên, hét lớn: Đại Địa Tức Nhưỡng Hắn cười khổ một tiếng, nói: Đương nhiên có thể, đây chính là Đại Địa Chi Mẫu, là thứ tiếp cận thổ hệ bổn nguyên nhất trong tất cả thổ hệ nguyên tố. Năm đó ta cũng đã nhận được tin tức một khối Đại Địa Tức Nhưỡng, đáng tiếc chưa kịp đi tìm. Ngươi đã nhận được Tam Sắc Đâu Suất Thiên, lại có Đại Địa Tức Nhưỡng nơi thân, có lẽ đúng là Thiên ý khiến kiện bảo bối này có cơ hội xuất thế cũng không chừng. Lý Vân Tiêu cười thầm: Vật ấy uy lực vô cùng lớn, ta dùng qua mấy lần liền yêu thích không buông tay, rất chờ mong có thể luyện chế nguyên vẹn nó đấy. Linh Mục Địch cười nói: Nếu có thể đủ luyện chế thành thất sắc, mặc dù là thánh khí cũng không dám tới tranh phong. Hiện giờ ta liền truyền cách luyện chế cho ngươi. Hai người lập tức ngồi xếp bằng, duỗi ra một tay tới trước chạm vào nhau, một gợn sóng lấy lòng bàn tay làm trục, đẩy ra bốn phương tám hướng. Đây là thuật trao đổi thần thức cực kỳ cường đại, tương truyền còn có cách không truyện niệm càng cường đại hơn, trực tiếp rót thần niệm vào trong đầu đối phương. Cái đó đã cùng loại với thuật công kích tinh thần rồi, phải là tồn tại cực kỳ cường đại mới có thể nắm chắt vững vàng, không làm ảnh hưởng đến linh đài thức hải đối phương. Lý Vân Tiêu và Linh Mục Địch thông qua thân thể làm môi giới như vậy, liền giảm bớt được rất nhiều phong hiểm. Một lát sau, bàn tay hai người mới chậm rãi buông ra. Trong mắt Linh Mục Địch bắn ra một đạo dị sắc, bắt đầu hiển hiện mông mông chi khí, gương mặt thoáng cái vặn vẹo, bất động ở đằng kia. Lý Vân Tiêu cả kinh, nói: Đại nhân, ngươi không sao chứ? Thần sắc trên mặt Linh Mục Địch trở nên giãy dụa, sát khí bành trướng tuôn ra khỏi cơ thể.