[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3140 : Bàng Vân

Ngày đăng: 01:31 17/09/19

Cố Thanh Thanh kinh hãi, vội vàng ôm quyền nói: – Không biết là đại nhân nào, chúng ta trong lúc vô tình xâm nhập, có mạo phạm xin tha thứ. Nàng liên tiếp hô vài lần, không có hồi âm nên lo âu. Đột nhiên Lý Vân Tiêu nói, giọng điệu trào phúng, cười khẩy nói: – Nói nhảm với hắn làm gì, chúng ta đang bay trên không trung, rõ ràng chủ nhân nơi này có lòng làm loạn, lúc này mới cố ý bố nghi trận lừa gạt chúng ta xuống. Thật vất vả tiến vào, hắn sẽ bỏ qua chúng ta sao? Giọng nói vừa dứt, tiếng nổ mạnh vang lên. Cảnh tượng trước mặt đột nhiên sụp đổ, cảnh tượng vỡ ra như thủy tinh, cuối cùng biến mất trong thiên địa. Mọi người lúc này trở lại vị trí cũ, chỉ thấy trong tay Lý Vân Tiêu nâng đâu suất thiên phong, hào quang sáu màu tỏa ra rất tự nhiên. Có thẻ thấy nó dùng một kích đánh nát ảo cảnh vừa rồi. Khúc Hồng Nhan lạnh như băng nói: – Phi Dương nói đúng, nhất định là người ở đây giở trò, không biết hắn làm thế nào ảnh hưởng tới kim đồng hồ của chúng ta. Phi Nghê cả kinh nói: – Thì ra là thế, nên làm sao bây giờ? – Còn có thể làm sao? Lý Vân Tiêu xùy cười một tiếng, ánh mắt đảo qua chung quanh, lạnh lùng nói: – Nếu lão bất tử này dám động tâm tư với chúng ta, tự nhiên kéo hắn ra đánh một trận rồi. Cố Thanh Thanh cả kinh nói: – Không thể! Người có thể ẩn cư nơi đây đều là nhân vật đỉnh phong của thời đại, có trời mới biết là tồn tại đẳng cấp gì. Nhưng Lý Vân Tiêu không nghe nàng ngăn cản, cầm đâu suất thiên phong ném ra, trực tiếp nện thẳng vào ấn ký màu xanh bên dưới. Ầm ầm! Thiên băng địa liệt, phía dưới bị nện ra một hố to, cả đỉnh núi trong khoảng khắc bị san thành bình địa, hơn nữa mặt đất bị xé rách. Đột nhiên trong mặt đất có một nam tử bay ra, quát to lên: – Bọn đạo chích phương nào, dám hủy cấm địa của ta. Ánh mắt của hắn nhưng lại nhìn chằm chằm vào đâu suất thiên phong, kinh hãi không thôi, tràn ngập kiêng kị. – Còn giả vờ với chúng ta? Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, thúc dục đâu suất thiên phong nện thẳng vào nam tử kia. Hai tay nam tử bấm niệm pháp quyết, một đám kim quang hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Ầm ầm! Kim quang va chạm vào đâu suất thiên phong liền bị nghiền nát, hắn đầy kinh hãi, vội vàng phi thân tránh né ra xa mấy trăm trượng. – Đây là huyền khí gì? Nam tử kia kinh hãi kêu một tiếng, lập tức sắc mặt âm độc nhìn qua đám người Lý Vân Tiêu, biết rõ gặp phải đá cứng rồi. Cố Thanh Thanh tiến lên phía trước nói: – Vị bằng hữu kia, ta cũng là người ở trong vĩnh sinh chi giới, chỉ là trên đường đi ngang qua, có chút ít hiểu lầm. Chúng ta không quấy rầy các hạ tu luyện, như vậy cáo từ. Nàng không muốn gây quá nhiều phiền toái. Đồng tử nam tử co rút lại, trong mắt bắn ra hào quang, cả kinh nói: – Ngươi cũng là người trong đây, hẳn là… Cố Thanh Thanh gật đầu nói: – Đúng thế, giới môn đã mở, có thể tùy ý xuất nhập. Nam tử sắc mặt đầy khiếp sợ, một hồi lâu mới hòa hoãn, nói: – Rốt cục đã đến ngày hôm nay. Hắn ngẩng đầu nhìn qua mấy người, nói: – Nếu là hiểu lầm, ta sẽ không truy cứu. Ta xem cô gái nhỏ này có sâu xa với ta, tạm thời lưu lại đi, những người còn lại có thể đi. Hắn giơ tay chỉ vào Phi Nghê, trong mắt có dị sắc. Sắc mặt đám người trở nên cổ quái, ngay cả Cố Thanh Thanh cũng không lên tiếng. – Ha ha, ngốc bức, kỳ thật đám người chúng ta rất có sâu xa với ngươi, chúng ta không đi, đến, chúng ta hảo hảo tụ hợp với nhau. Lý Vân Tiêu nhịn không được cười rộ lên, vẫy tay với nam tử kia. – Ngươi tên gì? Đừng tưởng rằng có huyền khí không tệ trong tay là có thể tùy ý làm bậy, vĩnh sinh chi giới này không phải nơi ngươi có thể giương oai. Ánh mắt nam tử lóe lên, gương mặt trở nên hung lệ, lạnh lùng nói: – Thời điểm lão phu tung hoành Thiên Võ Giới, ngươi còn không biết ở chỗ nào, đừng có lên mặt với ta. – Đúng, ngươi ngưu, ngươi xâu, chúng ta sợ ngươi, đi sao? Đại nhân cao cao tại thượng, chúng ta nhìn lên không tới, đành phải đánh đại nhân cho dễ nói chuyện. Lý Vân Tiêu vẫy tay một cái, thu hồi đâu suất thiên phong, sát khí tuôn trào. Những người còn lại hiểu ý, lập tức ra tay, Bố Tử ba người lập tức do dự, cũng đành chịu, lập tức cầm huyền khí ra tay. Chỉ còn lại Cố Thanh Thanh và Mục Tinh hai người trông xem thế nào. – Đáng chết! Thật sự dám động thủ với bổn tọa. Nam tử giận tím mặt, thời đại hắn phong vân một cõi, thần cản sát thần, cả thiên hạ không ai dám nói chuyện với hắn như vậy Khúc Hồng Nhan lao tới trước, cầm Tử Tiêu Kiếm đánh ra một đạo kiếm khí. Ngay sau đó hai tay Lý Vân Tiêu hóa trảo đánh ra, mang theo lôi đình, lòng bàn tay có lôi cầu đánh tới. Lôi điện tuy không được nhưng uy thế kinh người, uy thế làm nam tử giật mình, lập tức vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Tử Tiêu kiếm đâm vào đầu vai, máu tươi bắn tung tóe. – Đáng chết! Nam tử nổi giận hét lớn một tiếng, kim quang bao phủ toàn thân, vậy mà hóa thành năm đầu lâu, ánh mắt chúng lập lòe như ma trơi. Đầu lâu lúc này há miệng thôn phệ kiếm quang và lôi điện. Bành! Tử Tiêu kiếm run lên, kiếm quang đã làm nổ tung đầu lâu, vô số hào quang ma trơi bắn ra tung tóe. – Cái gì? Nam tử kia cả kinh, hít khí lạnh, sợ hãi nói: – Ngươi, ngươi có thể trảm quỷ của ta? – Có thể trảm quỷ, còn có thể trảm ngươi! Ầm ầm! Đâu suất thiên phong bắn ra hào quang như cối xay thịt, hai con quỷ đã nổ tung. Ở bên cạnh, Mạch cầm trường thương đâm nát con quỷ, đánh nát con quỷ ngay lập tức. Nam tử kinh ngạc ngay ngốc. Đám quỷ của mình năm đó tung hoành thiên hạ vô địch thủ, bây giờ bị đánh nát bốn con, bây giờ một con bị đám người Bố Tử vây công, đang lâm vào khổ chiến. Huyết quang trên người mạch Mạch lóe lên, xuất hiện sau lưng nam tử. Nam tử vội vàng trở lại, hai ngón hóa thành màu vàng, hai ngón nhanh chóng đánh bay trường thương, nhân cơ hội này hắn càng điểm vào tim của Mạch. Phanh! Trái tim Mạch bị kim quang lăng lệ bắn thẳng vào tim, lập tức nổ tung, nổ ra một lỗ máu. Tâm tình vui mừng của nam tử này lại rơi vào đáy cốc, hắn nhìn thấy khóe miệng Mạch cười lạnh, không lùi mà tiến tới, toàn thân hóa thành một đám huyết ảnh. Cố Thanh Thanh trầm ngâm nói: – Năm con quỷ và điểm kim chỉ… người này từng có hung danh hiển hách, ưa thích giết người đồ sát diệt môn Bàng Vân? Chỉ thấy trong đám huyết quang này, một chỉ màu vàng đâm phá tia mau, nhưng huyết quang càng ngày càng dày, cuối cùng bao phủ toàn thân nam tử này vào trong. Xùy! Một đạo kim quang chói mắt vạch phá bầu trời, một đạo độn quang lóe lên, hóa thành thân ảnh nam tử, lảo đảo, một kích vừa rồi hao tổn quá nhiều thực lực của hắn. Vào lúc này sắc mặt của hắn tái nhợt, bất chấp ý niệm lúc trước, hắn quay người bỏ chạy. Kiếm quang lóe lên trước mặt, Khúc Hồng Nhan đã sớm đợi từ lâu, Tử Tiêu đâm ra hơn trăm bóng kiếm, giống như có rào chắn quấn quanh người hắn. Mạch cũng khôi phục chân thân, lạnh lùng đứng trên không trung mỉa mai nhìn qua hắn.​