[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 3188 : Cướp đan (10)
Ngày đăng: 01:31 17/09/19
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ba chưởng lực phong ấn không gian bỗng dưng bị lay động, không khí bị đè ép kêu vù vù. Hồng hà như hao tươi nở rộ khuếch tán bốn phía, tựa như rẽ mây thấy mặt trời.
Bùm!
Phong tỏa bị phá ngay trong khoảnh khắc, biểu tình Cố Thanh Thanh lạnh băng nhún mũi chân, thân nhẹ như lông chim vượt qua không trung.
Mây đro lững lờ trên cao không bị trùng kích vừa rồi đánh tan, tầng mây chợt lóe đuổi theo cầu vồng, đụng mạnh.
– A, ra là hư cực thần cảnh, các hạ là Cố Thanh Thanh đúng không?
Cố Thanh Thanh giật mình. Mây đỏ như ngọn lửa, không khí bị nhuộm màu rực rỡ hoặc như thiên thạch từ chín tầng trời rơi xuống. Khí kình đè ép vạt áo trên người Cố Thanh Thanh bay phần phật.
Thân hình nam nhân cao to thấp thoáng trong mây đỏ, người ngồi trên vương tọa, không thấy rõ khuôn mặt.
Thân hình vạm vỡ của nam nhân có xích sắt quấn quanh, tứ chi đầy xiềng xích cột vào vương tọa.
Cố Thanh Thanh chợt nhớ đến một người, kinh sợ kêu lên:
– Tứ vương!
Cố Thanh Thanh vốn định nghênh chiến lập tức xoay người dốc hết sức hóa thành độn quang bay mất.
Mây đỏ cùng với lực lượng thiên địa rầm rộ giáng xuống, từ vương tọa truyền đến thanh âm:
– Đã nhận ra bản vương thì sao có cửa chạy thoázt?
Trong âmy đỏ truyền đến tiếng xích sắt, chớp mắt bắn ra tám sợi xích bạc lướt qua không trung phong tỏa không gian ngàn trượng.
Tám sợi xích bạc xuyên suốt không trung trói người Cố Thanh Thanh, vô số ngân văn chấn động chiếu ra một mảnh huyễn lệ, cực kỳ xinh đẹp.
Đám người Lý Vân Tiêu sớm ra khỏi đại điện, thấy đánh nhau trên trời thì hết sức giật mình.
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu xuyên thấu mây đỏ nhìn rõ ràng nam nhân ở bên trong. Khuôn mặt nam nhân thản nhiên, hai tay luôn đặt ở hai bên, chưa nhúc nhích chút nào.
Những sợi xích sắt màu bạc đúng là trói chặt nam nhân cột vào vương tọa nhưng nghe theo gã điều khiển trở thành vũ khí.
Vương tọa khắc đầy các loại phù văn, tỏa ánh sáng bạc mỏng manh như một loại phong ấn thuật, như muốn phong ấn nam nhân vào ghế.
– Người này là ai? Sao mạnh quá vậy!?
Đám người Lý Vân Tiêu hết hồn. Bắc Quyến Nam lộ vẻ ngạc nhiên, không nhận biết nam nhân.
Giờ phút này, cá sấu và Ba Cẩn ranh đấu cũng càng ngày càng nghiêm trọng, giằng co không ai thắng được ai. Nhưng cá sấu cắn chặt đối phương làm Ba Cẩn không thoát ra được.
Lý Vân Tiêu lắc người thuấn di tới sau lưng Ba Cẩn, đâm nhát kiếm.
Đinh!
Ba Cẩn quay người, hai tay cầm đao chặn lại, tức giận quát:
– tiểu nhân tồi tệ chỉ biết đánh lén!
Lúc trước Anh Thiều bị Lý Vân Tiêu tập kích, lần này đám người Lý Vân Tiêu ra khỏi đại điện thì Ba Cẩn không quên cẩn thận chú ý, quả nhiên hắn tái diễn trò cũ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
– Không đấu một chọi một với ngươi mà chủ yếu là lấy mạng ngươi, có gì không thể!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm Thương Trảm Hồng biến ra mấy luồng kiếm quang dồn dập công kích. Cá sấu biến thân bán yêu sau lưng Ba Cẩn, hai tay co thành nắm đấm chắp vào nhau giơ cao qua đầu đập mạnh xuống.
Trước sau giáp kích, loàng Ba Cẩn thầm căng thẳng một chưởng vỗ vào đao. Một tiếng keng giòn vang, đao quang chói mắt vụt qua, tách một thành hai, hóa thành song đao.
Tay trái, tay phải đều cầm đao trước sau chém, nổi lên đao quang mênh mông bao phủ quanh thân.
Bùm!
Đao trước đè Kiếm Thương Trảm Hồng, đao sau xoẹt một tiếng chém cá sấu thành hai khúc. Một mình Ba Cẩn chống lại hai người.
Vù vù vù vù vù!
Nhưng khi cá sấu bị chém đứt liền hóa thành vô số phong nhẫn chém xuống, sắc bén thổi lông đứt tóc.
Ba Cẩn hoảng, giơ đao hất Lý Vân Tiêu ra, vội vàng xoay người chém ra song đao, bày ra một tầng đao quang chém nát vô số phong nhẫn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bốn phía toàn là đao ảnh và bảy, tám tàn ảnh huơ song đao.
Lúc trước Ba Cẩn khổ chiến với cá sấu không thoát ra được đã hao phí nguyên lực rất lớn, bây giờ bị tấn công trước sau, lòng thầm lo âu, kéo dài lâu sẽ chết chắc.
Thoáng chốc Lý Vân Tiêu lại cầm kiếm tấn công, biến ra muôn vàn kiếm ảnh phối hợp với cá sấu biến thành phong nhẫn. Trong kiếm ảnh lóe ánh sáng xanh có chứa sấm sét.
Bùm!
Bùm!
Người Ba Cẩn bị kiếm quang đâm trúng, không ngừng thủng lỗ máu. Nhưng đao quang bảo vệ chỗ yếu toàn thân, Ba Cẩn chật vật chống đỡ.
– Lý Vân Tiêu, dừng tay!
Ba Cẩn sốt ruột kêu lên:
– Ta nhận thua, ta sai rồi! Cho ngươi luôn hai viên thần đan, ngừng tay lại ngay!
Người Ba Cẩn không ngừng thủng lỗ máu, sắp không chống đỡ được.
Cái kiểu cường giả đánh nhau dù có tu vi chưởng thiên cảnh nhưng sinh tử chỉ trong khoảnh khắc, phòng ngự bị phá mở thì đối phương sẽ thế như chẻ tre, nháy mắt lấy mạng mình.
Lý Vân Tiêu không tha:
– Sắp chết liền xin tha, trên đời có đạo lý như vậy sao?
Các đòn công kích sắc bén dồn đối phương vào chỗ chết. Cường giả đẳng cấp cỡ nào bây giờ đắc tội rồi nếu không thể tru sát sẽ để lại môi họa vô cùng lớn.
Ba Cẩn nổi giận:
– Ta đã nhận thua, lại nguyện dâng lên thần đan, cần gì cứ ép buộc như thế?
Ba Cẩn cắn răng nói:
– Lão phu cũng là cường giả một thế hệ, sao cho phép ngươi tùy ý lấy mạng?
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
– Dưới thiên đạo đều là con kiến, mạng của ngươi và ta mạnh hơn rắn chuột bao nhiêu? Sống chết do trời, sớm muộn gì cũng có ngày chết. Đại nhân vẫn chưa nhìn thấu tầng này sao?
Ba Cẩn tràn ngập không cam lòng nói:
– Con kiến còn ham sống, dù ta nhìn thấu cũng không muốn chết dễ dàng, nếu không cần gì vào Vĩnh Sinh chi giới, mấy vạn năm trầm lắng là vì đâu?
Kiếm quang của Lý Vân Tiêu và phong nhẫn đầy trời tước nhiều miếng thịt trên người Ba Cẩn, khuôn mặt đã nhầy nhụa máu nhưng vẫn cố gượng chiến đấu.
Lý Vân Tiêu trả đũa:
– Ý nghĩa? Một con kiến dưới thiên đạo thì có ý nghĩa gì? Chẳng qua tự áp đặt cho mình.
Kiếm thế trong tay Lý Vân Tiêu càng sắc bén hơn, không ngừng chém vào đao của đối phương, dựa vào sức mạnh tiêu hao nguyên lực để Ba Cẩn từng bước tan vỡ.
Rốt cuộc đao quang của Ba Cẩn không chống đỡ nổi nữa lộ ra sơ hở, bị một phong nhẫn len vào chém ngay chỗ hiểm trên người.
Phập!
Chỗ yếu bắn ra một đoàn máu, khí thế suy sụp, binh bại như núi đổ.
Xoẹt!
Lý Vân Tiêu thuận thế đâm kiếm vào ngực Ba Cẩn, xuyên thủng qua.
Ba Cẩn cúi đầu nhìn trường kiếm màu trắng ghim trong ngực, lửa đốt cháy bỏng miệng vết thương, vô cùng đau đớn.
Ba Cẩn chợt cười thảm:
– Ha ha ha!
Lý Vân Tiêu sợ Ba Cẩn vùng vẫy sắp chết, vội rút kiếm ra bay ngược về.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Lão cười cái gì?
Ba Cẩn cười rất khó xem, như tiếng khóc:
– Ta cười thiên đạo tuần hoàn, báo ứng đến ngay. Anh Thiều chết vì chiêu này, ta cướp thần đan của hắn. Hiện tại chính mình cũng chết vì chiêu này, nhưng đừng hòng ai lấy được thần đan!
Mặt Ba Cẩn dữ trợn, một trữ vật hoàn bay ra khỏi người lão. Ba Cẩn vỗ chưởng muốn chấn vỡ không gian trong cái vòng.
Bùm!
Nhưng không gian hơi vặn vẹo, trước cái vòng xuất hiện khí xoáy trong suốt đón đỡ một chưởng đó, nổ tung.
Trữ vật hoàn bay ra, Lý Vân Tiêu chộp lấy.
Lý Vân Tiêu cười khẽ:
– Vất vả.
Khí xoáy bị tạc nổ ngưng tụ thành cá sấu to đứng cạnh chân Lý Vân Tiêu.