[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 3193 : Thạch Chi Vương 5
Ngày đăng: 01:31 17/09/19
Lý Vân Tiêu bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
– Nguy rồi!
Cảm giác bất an mãnh liệt hiện lên trong lòng hắn.
Ba nữ nhân vây giết Khâu Minh đều hết hồn, nổi lên cảnh giác.
Đột nhiên một luồng chỉ quang to lớn từ bầu trời bắn xuống như mặt trời chiếu tia sáng.
Vù vù vù vù vù!
Nơi chỉ quang xẹt qua không gian bị đốt trụi.
Ầm!
Chỉ quang đã tới trước mặt ba nữ nhân, dấy lên sóng thần, sóng biển cuồn cuộn khuếch tán.
Ba nữ nhân vội bay ra sau.
Khâu Minh vốn bị thương nặng, nỏ mạnh hết đà, bị sóng gợn xô càng hộc máu, cơ thể không ngừng tan vỡ.
Đột nhiên tất cả lực lượng biến mất, Khâu Minh ngã tới trước, té trên mặt đất không rõ sống chết.
Đột nhiên có một viên đan dược rơi xuống đất đá dính tro bụi nằm ngay trước mặt Khâu Minh.
Lam Nham Chủ xuất hiện trước mặt Khâu Minh, không biểu tình lạnh nhạt nói:
– Nuốt vào đi, có thể bảo đảm mạng sống cho ngươi. Đó là nếu ngươi còn sức lực cầm viên đan này lên.
Lam Nham Chủ hơi liếc mắt qua Khâu Minh như nhìn một con kiến.
Viên đan dược kia như thể Lam Nham Chủ đang thi xá.
Nhưng Khâu Minh kích động người run run, gã run rẩy giơ tay lên nhặt viên linh đan, lắp bắp:
– Tạ . . . Đa tạ . . . Đại nhân . . .
Lam Nham Chủ như không nghe thấy, mắt quét qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Lý Vân Tiêu lâu hơn chút.
Mỗi người đều tâm tình nặng nề, cực kỳ cảnh giác.
Trừ Lý Vân Tiêu ra, những người khác công nhận Lam Nham Chủ cường đại trên đời hiếm gặp.
Lòng Chu Quân, Mạnh Trác chìm xuống. Vừa rồi Lam Nham Chủ quét mắt qua, trong mắt không có hai người họ, hoàn toàn phớt lờ hoặc như nhìn người chết.
Lam Nham Chủ mở miệng hỏi:
– Ngươi là người sở hữu Giới Thần Bi tạm thời, Lý Vân Tiêu?
Tuy Lam Nham Chủ không khí thế khiếp người nhưng khí thế trầm ổn như vì sao đó khiến mọi người lòng sinh ra sợ hãi và đề phòng.
– Tạm thời?
Lý Vân Tiêu bật cười, hiểu ngay ý Lam Nham Chủ:
– Còn có cách nói này sao?
Lam Nham Chủ nói:
– Hãy giao Giới Thần Bi, Diệp Phàm, thuyền Nặc Á và vị Thiên Phượng niết thể này là ngươi đi được rồi.
Khâu Minh mới nhặt đan dược lên nghe vậy tay run run, linh đan rớt xuống đất. Đáy mắt Khâu Minh tràn ngập kinh sợ.
Khâu Minh đi theo Lam Nham Chủ khá lâu, tuy ở trong Vĩnh Sinh chi giới nhiều năm hầu như ngủ say nhưng gã rất hiểu tính cách của Lam Nham Chủ.
Người này máu lạnh vô tình, xem mạng người như cỏ rác, hơn nữa sát phạt dứt khoát, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, là đao phủ tay nhuộm mạng sống của ức vạn sinh linh. Lam Nham Chủ cũng xứng với cái danh tuyệt đại bá chủ, tuyệt đối không có lòng từ bi.
Lam Nham Chủ chủ động nêu ra tha cho đối phương một đường sống, đây là lần đầu tiên trong đời Khâu Minh nghe được, gã hầu như tưởng mình nghe lầm.
Lý Vân Tiêu xòe hai tay ra:
– Xin lỗi, ngươi nói bốn thứ này ta không thể để lại cái nào được.
Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ nói:
– Hay là đổi bốn thứ khác đi? Trên người ta còn có nhiều thiên tài địa bảo, huyền khí đan dược này nọ.
– Lý Vân Tiêu, ngươi đừng có nằm mơ! Mau đánh gục hắn cứu ta ra đi!
Cố Thanh Thanh ở trên cao la to:
– Hoặc là làm theo lồi hắn hoặc đánh bại hắn. Với cá tính của ngươi chắc chắn sẽ là một trận ác chiến, vậy thì đừng nói nhảm, trực tiếp ra tay đi!
Lam Nham Chủ kinh ngạc kêu lên:
– A! ác chiến?
Lam Nham Chủ ngước lên nhìn Cố Thanh Thanh lại quay sang ngó Lý Vân Tiêu:
– Hình như nữ nhân ta nhìn trúng rất xem trọng ngươi.
– Sao, ghen?
Lý Vân Tiêu hất tóc, năm ngón tay luồn qua làn tóc mà bộ dáng anh đẹp trai:
– Hết cách rồi, trong thế giới xem mặt này ta chói mắt rực rỡ như vậy đấy.
Phi Nghê vui vẻ vỗ tay nhảy nhót, khen nức nở:
– Hoan hô, phu quân đẹp trai quá!
Lam Nham Chủ nói:
– Hiện tại ngươi không có cơ hội sống rời đi, không phải ta đột nhiên nổi lên sát tâm muốn đưa ngươi vào chỗ chết mà vì ta rất tò mò, nữ nhân ta nhìn túng nói sẽ là trận ác chiên, khiến ta hơi mong chờ.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta thì không mong chờ chút nào, hay là chúng ta lại bàn điều kiện xem? Ngươi không thích thiên tài địa bảo, huyền khí đan dược thì có yêu thích nào khác không? Ví dụ âm nhạc, ca hát, vẽ tranh, giúp người làm niềm vui vân vân . . .
Lam Nham Chủ nói:
– Ha ha, ngươi rất hài hước.
Lý Vân Tiêu cười xòa nói:
– Ha ha ha, mọi người vui vẻ là được, hay là đừng đánh nữa, ai về nhà nấy?
Lam Nham Chủ lạnh nhạt nói:
– Nhưng ta không thích người hài hước.
Mắt Lam Nham Chủ bắn ra tia sáng lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cảm giác như bị rắn độc theo dõi, toàn thân bất giác toát mồ hôi lạnh:
– Vui vẻ cũng là sống một ngày, không vui cũng vậy. Sống mà mặt như quan tài, như cái xác biết đi thì có ý nghĩa gì?
Lam Nham Chủ buồn cười nói:
– Ngươi thảo luận ý nghĩa cuộc đời với ta sao?
– Trời.
Lý Vân Tiêu choáng váng:
– Chỉ là thảo luận, có gì không được?
Lam Nham Chủ nói:
– Ta không có thời gian rỗi, mau cho ta kiến thức ác chiến loại nào đi. Nếu kiếp sau ngươi còn gặp được ta thì có thể thảo luận sau.
Lam Nham Chủ vươn hai ngón tay ra, có vầng sáng trắng mông lung phập phềnh ở đầu ngón tay, phất nhẹ bắn ra hóa thành nhẫn quang chém ra.
Xoẹt!
Nhẫn quang hóa thành hình bán nguyệt, sáng tỏ như thực chất, như có một vầng trăng tròn ập đến.
Lý Vân Tiêu nắm chặt Kiếm Thương Trảm Hồng giơ kiếm che trước mặt, tay trái bắt ấn điểm vào thân kiếm, hoàn toàn thành tư thế phòng thủ.
Bùm!
Trên kiếm truyền đến âm rung mãnh liệt, thân hình Lý Vân Tiêu bị trăng tròn đè ép không ngừng thụt lùi, trượt xa cả trăm trượng mới đỡ được lực lượng trảm kích.
Hai cánh tay Lý Vân Tiêu tê dại.
Không chỉ thế, đáy mắt Lý Vân Tiêu lóe tia hoảng sợ, thân Kiếm Thương Trảm Hồng có một vết rạn mỏng như sợi tóc.
Tuy vết rạn nhỏ nhưng thật sự tồn tại.
Tuy Kiếm Thương Trảm Hồng là Nghê Hồng ma thạch nhưng không nổi tiếng về độ cứng, trăm ngàn năm qua chắc chỉ có mình Lý Vân Tiêu là luyện chế ma thạch thành kiếm, trong chiến đấu khiến ma thạch bị tổn hại cũng là hiện tượng bình thường.
Nhưng tim Lý Vân Tiêu rung động mãnh liệt, đối phương chỉ dễ dàng tùy tay một kích mà hắn đã khó khăn đón đỡ, còn tổn thương ma kiếm.
Vết nứt kia như mũi kiếm đâm đau mắt Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu rót ma khí ít ỏi trong người vào kiếm, lập tức có Băng Sát Tâm Diễm bập bùng trên kiếm. Tâm diễm rèn luyện dần khép lại vết thương, lành lặn như ban đầu.
Phát hiện này khiến Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, hắn không ngờ Nghê Hồng thạch có khả năng phục hồi mạnh như vậy.
Lam Nham Chủ thu hai ngón tay về, đi thẳng hướng Lý Vân Tiêu:
– Chậc chậc, không tệ nhưng chỉ đến thế là cùng, muốn ác chiến với ta còn kém rất xa.
Keng!
Khúc Hồng Nhan rút trường kiếm ra thuấn di đến cạnh Lý Vân Tiêu, trầm giọng nói:
– Dùng kiếm trận
Lòng Lý Vân Tiêu tràn đầy lo lắng nói:
– Chỉ sợ kiếm trận cũng không ngăn được người này.
Kiếp trước kiếp này trừ ma chủ phổ, trận linh trong Tam Thập Tam Thiên ra, những người Lý Vân Tiêu gặp không ai quá nổi bật, dù là Kinh Hoằng vua Tây Vực đều không có thực lực như vậy.