[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3405 : Vây công

Ngày đăng: 01:32 17/09/19

Năm người run rẩy ra khỏi ảo cảnh. Nháy mắt thay đổi tình cảnh khiến năm người khó chịu. Thiên Tư vọt ngay tới bên cạnh Bàn Nghị, ngay khoảnh khắc gã ra khỏi ảnh cảnh thì chém lưỡi dao xuống. Rầm! Bàn Nghị hết hồn không kịp né, đành giơ tay đỡ. Chiến qua sắc bén chém vào cánh tay Bàn Nghị bắn ánh sáng kim loại tung tóe. Máu dọc chảy theo chiến qua nhỏ xuống mặt đất. Thiên Tư biến sắc mặt nói: – Thân thể hư quang cảnh! Thiên Tư rót tất cả sức mạnh vào chiến qua. Xoẹt! Chiến qua xoay tít trong tay cắt đứt cánh tay Bàn Nghị, tay cụt bay lên trời. Chiến qua xoay vòng hướng thẳng cổ họng Bàn Nghị. Tay Bàn Nghị bị đau nhưng cơn đau khiến gã tỉnh táo hoàn toàn. Tay phải Bàn Nghị bắt ấn điểm vào chiến qua. Bùm! Hai người cùng bị phản lực thụt lùi mấy bước. Bàn Nghị cau mày nhìn tay trái đã bị chặt cụt, nhíu chặt mày. Lần đầu tiên từ trước đến nay Bàn Nghị bị thương nặng như vậy. May mắn tổn thương tay chân kiểu này có thể mọc lại, không sợ gì. Bốn người khác tỉnh táo khỏi huyễn thuật nhưng vẻ mặt mệt mỏi, người bị thương ở mức độ khác nhau. Mạch vốn mạnh nhất nhưng lại bị thương nặng nhất, nửa người đẫm máu không ngừng nhỏ xuống. Sắc mặt Mạch lạnh băng, độc ác và kinh sợ nhìn Ninh Khả Nguyệt chằm chằm. Những người khác hút ngụm khí lạnh, sống lưng lạnh lẽo. Cố Thanh Thanh tức giận quát: – Nhanh chóng giết ả! Yêu thuật của người này quá mạnh! Không cần Cố Thanh Thanh kêu, huynh đệ Liêu gia, Mạch đã tấn công. Ảo cảnh vừa rồi quá đáng sợ, nếu lại đến lần nữa thì không ai chắc mình có thể sống ra ngoài. Bốn người hợp sức vây công nhưng Ninh Khả Nguyệt không hề hốt hoảng, cười cười nhảy ra sau kéo giãn khoảng cách với bốn người. Ninh Khả Nguyệt cười nói: – Lý Vân Tiêu, thực lực của ngươi lợi hại hơn ta nghĩ, có thể tránh thoát khỏi kết giới đại huyễn thuật của ta, là vì tu luyện ma công sao? Chậc chậc, ma công quả nhiên không giống bình thường. Lý Vân Tiêu liếc Bàn Nghị vẫn đang đấu với Thiên Tư. Tuy đứt một tay nhưng Bàn Nghị rất chăm chỉ, tinh thông nghiên cứu vũ kỹ, thi triển các loại thân pháp thất truyền đấu ngang sức với Thiên Tư. Lý Vân Tiêu bỏ Bàn Nghị sang bên, hóa thân sấm sét theo bốn người cùng vây công Ninh Khả Nguyệt. Bầu trời ảo cảnh bị đánh tan nát, kêt giới của Ngải và Hoang khó giữ vững. Hoang quát to: – Tiên sinh! Ngải gật đầu cao giọng quát: – Xá! Hai người cùng thu tay về, chấn động khủng bố vang lên như có vạn lôi xẹt qua không trung dưới đất, đập nát ảo cảnh. Ầm ầm ầm ầm ầm! Chỗ giao giới đông, tây vực, ánh sáng xanh khủng bố bắn lên cao, mấy tòa sơn cốc chớp mắt bị san bằn. Thật nhiều yêu tộc bay ra ngoài chạy tứ tán. May mắn trước đó đã chuẩn bị, sắp xếp này nọ, một số bị dính miểng nhưng đa phần yêu tộca thuận lợi trốn thoát. Mấy thống lĩnh bộ tộc dẫn dắt mấy vạn yêu tộc chạy tới trước. Có Lý Vân Tiêu tham gia chiến đấu, Ninh Khả Nguyệt rõ là không đánh lại, vừa đánh vừa rút, nhưng hướng nàng thụt lùi là Hoang. Hoang muốn né tránh chợt tinh thần rung động, vô tình nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ rực của Ninh Khả Nguyệt. Người Hoang run rẩy, vẻ mặt mờ mịt. Ngải giật mình kêu lên: – Ngô hoàng bệ hạ! Hai tay Ngải bắt ấn, há mồm phun một đống yêu ngữ bay trong không trung đâm vào màng tai Hoang. Hai lỗ tai Hoang chảy máu, có thể thấy sóng âm mạnh cỡ nào. Thanh âm bá đạo xông vào linh đài Hoang, kéo gã tỉnh cơn mê. – 80! Hoang rùng mình, sợ hãi. đám người Lý Vân Tiêu giật nảy mình, năm người vây công thì dù là cường giả tạo hóa cảnh cũng phải gục ngã. Nhưng Ninh Khả Nguyệt vẫn ung dung bình tĩnh, không đối địch ngay mặt với bọn họ. Trong giáp công còn rảnh rỗi thi triển huyễn thuật với Hoang. Lưng Cố Thanh Thanh toát mồ hôi lạnh: – Trời, sao mạnh quá vậy? Cố Thanh Thanh có cảm giác như lúc ở trên trời Hải chi sâm lâm tác chiến với tộc thâm uyên. Đó là cảm giác mặc cho ngươi cố gắng bao nhiêu đều kiệt sức, đối phương thực lực sâu không lường được, khiến người vĩnh viễn không chạm tới đáy. – Sao lại có quái vật mạnh như vậy? Cố Thanh Thanh càng đánh càng nôn nóng, lòng bùng cháy ngọn lửa, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước. Bùm! Rốt cuộc Cố Thanh Thanh một chưởng liều mạng đánh nát chân nguyên hộ thể trước mặt Ninh Khả Nguyệt. Ninh Khả Nguyệt phun ra ngụm máu, mặt tái nhợt: – Phụt! – Làm giỏi lắm! Đám người Lý Vân Tiêu mừng rỡ, các loại công kích ập đến như hạt mưa rơi trên người Ninh Khả Nguyệt, lập tức tổn hại nặng nàng. Mạch mừng như điên: – Ha ha ha! Lần này thì nàng chết chắc rồi! Cố Thanh Thanh thở hắt ra, lòng nhẹ nhóm, hiếm khi nở nụ cười nhìn Ninh Khả Nguyệt rớt từ trên trời xuống. Chợt nụ cười đông trên mặt Cố Thanh Thanh vì nàng thấy Ninh Khả Nguyệt cũng đang cười, hơn nữa cười rất lạ, hơi châm chọc. Cố Thanh Thanh tức giận hừ mạnh: – Có chuyện gì? Ngươi sắp chết mà còn cười? Cố Thanh Thanh chợt phát hiện không đúng, đám người Lý Vân Tiêu biến mất,trong thiên địa chỉ còn mình nàng. Cố Thanh Thanh kinh khủng hét to: – Huyễn thuật!!! Không chỉ bốn bề vắng lặng, Ninh Khả Nguyệt cũng biến mất. Mặt đất mất mênh còn lại Cố Thanh Thanh cô đơn. Bầu trời đỏ tuyết, lạnh lẽo bao trùm toàn thân Cố Thanh Thanh. Đột nhiên một luồng sáng xanh từ giữa hư không ập đến mang theo lực lượng sóng âm cực mạnh bắn hướng Cố Thanh Thanh. – Cố Thanh Thanh! Là tiếng Lý Vân Tiêu rít gào. Cố Thanh Thanh rùng mình, thiên địa thay đổi. Cố Thanh Thanh trở lại hiện thực, con ngươi co rút. Hoàng kim kiếm trong tay Ninh Khả Nguyệt đã đâm thẳng hướng trái tim nàng. Cố Thanh Thanh sợ hãi phát ra tiềm lực suốt đời hai tay đánh vào kim kiếm. Bùm! Kim kiếm xẹt qua hai tay Cố Thanh Thanh cắm phập vào thịt. Nhưng Cố Thanh Thanh cố gắng ngăn cản đã chệch vị trí lúc trước, tránh khỏi trái tim. Môi Ninh Khả Nguyệt treo nụ cười kỳ dị như trong ảo cảnh vừa rồi: – Chết trong vô tri tốt biết bao, đây là phúc, cần gì quay lại hiện thực lạnh lẽo tàn khốc? Khóe môi Cố Thanh Thanh chảy máu, hai tay cầm thân kiếm thân kiếm, cưỡng bức rút ra nổi giận nói: – Bản cô nương thích lạnh lẽo, thích tàn khốc, liên quan gì ngươi? Giọng Ninh Khả Nguyệt dịu dàng vang bên tai Cố Thanh Thanh, không chứa sát khí gì: – Nếu vậy ta sẽ tặng cho ngươi một nơi tàn khốc mà lạnh lẽo. Người Cố Thanh Thanh run rẩy, đôi mắt mờ mịt. Lý Vân Tiêu tức giận quát: – Dừng tay! Lý Vân Tiêu đâm ngang nhát kiếm: – Đừng hòng bị thương nàng ấy! – Ha ha, ngươi yên tâm đi. Chân Ninh Khả Nguyệt nhẹ đạp né thoát nhát kiếm kia, mỉm cười nói: – Có lẽ lúc trước ta còn muốn giết nàng nhưng bây giờ ta sẽ đưa nàng đi thế giới nàng thích, không muốn giết không muốn nữa. Ánh sáng đỏ bao phủ toàn thân Cố Thanh Thanh lơ lửng trong không trung. Lý Vân Tiêu hoảng hồn hét mấy tiếng nhưng không thể kéo Cố Thanh Thanh khỏi huyễn thuật. Ninh Khả Nguyệt cười nói: – Vô dụng, đây là món quà mà ta cố ý chuẩn bị cho nàng, trong thiên hạ này không nói không có ai phá được huyễn thuật nhưng ít ra các ngươi không giải được. Mạch lạnh giọng nói: – Nói nhảm với ả làm gì, nhanh chóng giết chết! Minh Luân lóe sáng trong tay Mạch, bầu trời mặt đất bị chém rách, lực lượng trảm kích khủng bố như lôi điện nghiền áp.