[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3569 : Thu

Ngày đăng: 01:33 17/09/19

- Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Mộng Linh chân quân nhìn chằm chằm vào cái đầu kia, trong nội tâm phát lạnh. Bản thân mình là cường giả Tạo Hóa Cảnh, trong khu vực sân nhà bị người ta áp chế không nhúc nhích. - Hắc hắc, không cần khẩn trương, ta sẽ không giết ngươi. Thánh Ma cười hắc hắc, nói: - Về phần tên của lão phu, nếu nhớ không lầm chính là ‘ Yết ’." - Yết? Ngươi là Thánh Ma? Rốt cuộc Mộng Linh chân quân cũng giải được nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Thánh Ma. Yết cười nói: - Xem như thế đi. Nội tâm Mộng Linh chân quân phát lạnh, tức giận nói: - Đúng là đúng, không đúng là không đúng, cái gì gọi là xem như? Dừng lại một hồi, cảm thấy không tốt trả lời. Bởi vì hắn đã từng là Thánh Ma, nhưng thực lực bây giờ lại không phải. Bảo hắn nói mình không phải là Thánh Ma, trong nội tâm rất không thoải mái. Nhưng tới cấp độ của hắn không cần gạt người. Đành phải nói ra: - Có chút phức tạp, ta không muốn thảo luận vấn đề này. Mộng Linh chân quân sững sờ, nói: - Được rồi, vậy mục đích của ngươi là gì? Muốn cướp Hồi Ách Tinh Sương? Yết nói: - Lúc bắt đầu không có mục đích, hiện tại xem như thế đi, là tạm thời có lòng muốn cướp. Mộng Linh chân quân lại hỏi: - Vậy ngươi có quan hệ gì với Vi Thanh? Yết cười nói: - Các ngươi đừng đoán. Hắn không có cấu kết Ma tộc, ta và hắn chỉ giúp đỡ nhau mà thôi, kết làm bạn tốt. Mộng Linh chân quân và Vi Vô Nhai nghe xong đều thở ra một hơi. Dù sao thực lực và thân phận Vi Thanh không thấp, nếu cấu kết với Ma tộc, sợ rằng chính là Lỗ Thông Tử khác, ảnh hưởng mặt trái với Thiên Võ Giới quá lớn. Mộng Linh chân quân nói: - Giúp đỡ cho nhau? Vậy mục đích của ngươi là gì? Sắc mặt Yết lập tức âm trầm, nói: - Biết rõ càng nhiều, lại càng dễ chết. Mộng Linh chân quân nhíu mày, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn đang tính toán. Dường như Yết nhìn ra suy nghĩ của hắn, cười nói: - Không cần phí công, trước khi Vi Thanh lấy được Hồi Ách Tinh Sương, ngươi ra không được. Nhưng ta cũng sẽ không giết ngươi, yên tâm đi, sau khi lấy được nó, chúng ta sẽ lui. Hàn quang trong mắt Mộng Linh chân quân lóe lên, nói: - Nói như vậy, mặc dù không biết nguyên nhân ra sao, nhưng nhất định là lực lượng của ngươi bị chế ngự, không cách nào hoàn toàn áp chế chúng ta! Đột nhiên Yết cảnh giác, sát khí hiện ra trên mặt, nói: - Ngươi muốn làm cái gì?! Ma khí không ngừng rót vào người Mộng Linh chân quân, mà lực trói buộc của Yết mạnh hơn, Mộng Linh chân quân hộc máu, lập tức kêu rên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt. Tuy chật vật nhưng hắn vẫn lạnh lùng, nói: - Nói như vậy là ta đoán trúng? Dứt lời, kim quang trên người hắn bộc phát, thân thể không ngừng bị ma đằng bóp vỡ, máu tươi chảy ra không ít, nhưng hắn vẫn cười lạnh. - Vọng tưởng! Sắc mặt Yết đại biến, giận dữ mắng mỏ một tiếng, hắn quát lớn, hắn phun ra một vật đen kịt, giống như chất keo. Mộng Linh chân quân hoảng sợ nhìn qua chất keo màu đen kia, cả kinh nói: - Cái này là thứ gì? Vào lúc này chất keo kia bao phủ lấy người của hắn. - Chân quân! Công Dương Chính Kỳ cả kinh kêu lớn. Nhưng Mộng Linh chân quân hoàn toàn bị chất keo bao phủ, giống như cái kén chết, không có chút hồi âm nào. Sắc mặt Yết không dễ nhìn, ma hoa trừ đầu ra còn duỗi cánh tay phải ra, năm ngón tay bấm niệm pháp quyết. Vi Vô Nhai ngăn cản trước mặt Công Dương Chính Kỳ, lạnh lùng nói: - Ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, đại nhân này nói không đả thương các ngươi, tự nhiên sẽ không động thủ. Nhưng nếu như tự ý làm chuyện không thông minh, tự nhiên sẽ khác. Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ âm trầm, hai tay nắm chặc trường thương. Vi Thanh cách đó không xa đã mở phong ấn bảo bình, âm dương nhị khí hóa thành vòng xoáy hòa tan tinh thể. Cờ -rắc.... Đột nhiên một ít băng tinh tróc ra, cả khối băng tinh sụp đổ hóa thành vô số hàn khí bay vào trong Âm Dương Nhị Khí Bình. Vi Thanh vui mừng quá đỗi, ánh mắt tham lam nhìn vào hàn khí. Nhưng vào lúc này vô số hàn khí chấn động, nó bay ngược trở về. Vi Thanh ngu ngơ nhìn "con vịt" đến miệng lại bay mất. Yết cả kinh nói: - Tại sao có thể như vậy? Đó là... Ánh mắt của hắn nhìn băng sương đầy trời, chỉ thấy không biết Lý Vân Tiêu đã đứng lên lúc này, hắn giơ tay lên. Trong tay của hắn có trận đồ màu vàng, nó không ngừng thay đổi, những tinh sương kia bay vào trận đồ, biến mất không thấy gì nữa. Màn mỏng bao phủ Mộng Linh chân quân xuất hiện khe hở, Mộng Linh chân quân từ trong xé rách ra ngoài, toàn bộ ma đằng bị chém đứt. Sau khi Mộng Linh chân quân thoát khốn, hắn tức giận bắn ra vô số tinh vân. Vốn hắn thoát khốn cho rằng đối phương sẽ ra tay, lại phát hiện hoàn toàn không có, lúc này lặng người nhìn ra phía sau. - À? Cái này, đã xảy ra chuyện gì? Mộng Linh chân quân chấn động, hắn không ngờ có biến hóa to lớn như vậy. Những băng khí này tiến vào trong vòng xoáy của Lý Vân Tiêu, ngưng tụ trong tay hắn càng ngày càng dày. Vi Thanh phục hồi tinh thần, hét lớn: - Lý Vân Tiêu! Ngươi dám đoạt đồ vật của ta. Lý Vân Tiêu làm như không nghe thấy, cẩn thận quan sát khối băng, trong tay hắn là Thiên Ngoại Huyền Minh thạch đang lơ lửng, dường như có lực hấp dẫn và bài xích băng khí, giống như đồng tông đồng nguyên. Hắn nhìn Vi Thanh, lạnh nhạt nói: - Ngươi nói cái gì? Tai của ta không tốt, nghe không hiểu. - Lý Vân Tiêu! Vi Thanh tức giận kêu to, đối phương vẫn bộ dáng côn đồ kia, hiển nhiên đang lừa gạt hắn, lập tức giận dữ nói: - Ta không chiếm được, ngươi đừng mong có được. Thân ảnh của hắn xuất hiện trước Âm Dương Nhị Khí Bình, một tay thu hồi bảo bình, liền thả người nhảy về phía Lý Vân Tiêu. Trên cánh tay Vi Thanh bắt đầu xuất hiện ma vân, gương mặt cũng phát ra hắc khí, hiển nhiên là tu luyện ma công, hơn nữa tu luyện tới cấp độ không thấp. - Ah? Ngươi thật có tài nha, ngay cả ta cũng giấu diếm được. Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắn, nâng tay phải lên đánh ra một trảo lên bầu trời. Lại nghe tiếng "Cách cách" vang lên, từng đạo lôi quang xuất hiện, lóe lên trong lòng bàn tay của hắn. Hào quang màu tím xuất hiện, đại địa bổ ra. Ầm ầm! Vi Thanh trúng một đạo lôi điện, không ngừng kêu thảm thiết. Lôi điện bò khắp toàn thân, hắn giãy dụa như con kiến, đã bị lôi đình chi lực bắn ra rơi xuống chân trời, trượt đi mấy trăm trượng mới đứng vững. Vi Thanh kinh hãi nhìn cánh tay của mình, mới vừa rồi bị tử lôi đánh cháy đen, nội tâm chấn động mãnh liệt, tại sao lại mạnh như thế? Thời gian trôi qua một lát, tất cả hàn khí bám vào Thiên Ngoại Huyền Tinh Thạch, khi bao trùm toàn bộ huyền minh thạch liền biến thành màu lam nhạt, lớn như tảng đá nhỏ. Lý Vân Tiêu cảm nhận được khí tức khủng bố trên Hồi Ách Tinh Sương, cũng kinh hãi. Loại lực lượng này hoàn toàn không thể khống chế, hiện tại bị hấp thu trên Thiên Ngoại Huyền Minh Thạch, về sau cũng không biết có biến hóa hay không. Lý Vân Tiêu khẽ đảo tay, lập tức thu tinh thạch trở lại, hai tay thả lỏng phía sau, lạnh lùng nhìn qua đám người trước mặt.