[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 3607 : Trần thế vì sao 2
Ngày đăng: 01:33 17/09/19
Biểu tình Tiểu Hồng lo lắng cúi người xem vết thương của Lý Vân Tiêu:
- Vân Tiêu Ca ca có sao không?
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, chậm rãi nói:
- Ta không sao, dừng lo, chẳng qua kiệt sức toàn thân mệt mỏi.
Nét buồn hòa tan trên mặt Tiểu Hồng, dáng vẻ nhẹ nhõm nói:
- Phù, làm ta sợ muốn chết, không có việc gì tiện thì tốt rồi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Đừng chậm trễ thời gian, nhanh chóng tu luyện phục hồi thể năng đi. Không biết chỗ này là đâu, có nguy hiểm gì không, trước tiên phục hồi thực lực mới là thượng sách.
Tiểu Hồng khẽ ừ:
- Ừm!
Tiểu Hồng ngồi xếp bằng bên cạnh Lý Vân Tiêu, bắt đầu điều tức.
Vết thương của Tiểu Hồng không nặng bằng Lý Vân Tiêu, bản thân vốn là hồng thạch hóa linh, nàng ở trong hoàn cảnh nơi đây như cá gặp nước.
Rất nhiều ma khí cuồn cuộn tụ lại một điểm nhập vào cơ thể Tiểu Hồng.
Lý Vân Tiêu hâm mộ nhìn Tiểu Hồng hấp thu ma khí thật nhiều, hắn lấy lại bình tĩnh tập trung phục hồi.
Không khí hòa bình, thời gian trôi qua. Người Tiểu Hồng chợt nhúc nhích, nàng mở mắt ra bình tĩnh nhìn Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu lòng máy động, hắn chợt nhận ra điều khác lạ, mở mắt ra nhìn Tiểu Hồng, sửng sốt.
Mặt Tiểu Hồng ửng đỏ, mắt mông lung, hơi hồng, dường như luyện công sắp tẩu hỏa nhập ma.
Tiểu Hồng khẽ kêu:
- Vân Tiêu Ca ca.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Nàng sốt ruột vận công giờ đã có dâu hiệu tẩu hỏa nhập ma,mau ngừng lại.
Tiểu Hồng lặng im một lúc chợt cười khúc khích, khom người nhìn Lý Vân Tiêu đăm đăm.
Tiểu Hồng buồn bã nói:
- Ta vốn là ma, nói gì tẩu hỏa nhập ma?
Thân hình mềm mại đè trên người làm Lý Vân Tiêu cứng còng, mặt đỏ hồng, cảm giác áp lực.
Lý Vân Tiêu lúng túng nói:
- Tiểu Hồng, bây giờ thần trí của nàng không tỉnh táo, đứng lên trước đã.
Mắt Tiểu Hồng tràn ngập ai oán:
- Không là cá làm sao hiểu lòng ta?
Tiểu Hồng đẩy Lý Vân Tiêu ngã xuống đất, dán sát tai hắn thổi hơi lan:
- Sơn có mộc hề, mộc có nhánh hề, chẳng lẽ Vân Tiêu Ca ca không nhìn ra ta có ý với ca ca sao?
Lý Vân Tiêugiật mình, há mồm nhưng không phát ra thanh âm.
Lý Vân Tiêu biết Tiểu Hồng thích hắn nhưng không ngờ được nghe thổ lộ ở nơi không hợp hời này.
Hai người nhìn nhau, không khí mập mờ tăng thêm nhiệt độ cho gió lạnh.
- Vân Tiêu Ca ca.
Tiểu Hồng nỉ non bên bên tai Lý Vân Tiêu.
Chờ khi Lý Vân Tiêu tinh táo lại thì bên mặt đã in dấu môi hững hờ.
Hơi thở nóng rực làm lòng Lý Vân Tiêu run lên, vội đẩy ngọc mềm trong ngực ra.
Giọng Lý Vân Tiêu thấm đượm hoảng loạn nói:
- Nàng đừng xúc động, xung động là ma quỷ.
Lý Vân Tiêu nói xong cắn đầu lưỡi, biết mình nói sai, hắn cười lúng túng:
- Bây giờ thần trí của nàng bị ma khí xâm nhập, có lẽ không hiểu mình đang nói gì, hãy ngừng luyện công bình ổn lại.
Tiểu Hồng bịđẩy ra thì sửng sốt, mắt lóe tia dữ tợn.
Tiểu Hồng cắn răng gắt giọng:
- Làm sao ta không biết ý nghĩ trong lòng mình? Rõ ràng là ca ca luôn giả bộ hồ đồ!
Tay ngọc vung lên, vài ma khí biến ảo thành xiềng xích trói hai tay Lý Vân Tiêu lên đỉnh đâu. Tiểu Hồng lại đè người xuống, nhìn hắn đăm đăm, trong mắt nóng cháy.
Lý Vân Tiêu thầm la nguy rồi, hắn nhúc nhích nhưng phát hiện trạng thái này không giãy ra Tiểu Hồng trói buộc được.
Lý Vân Tiêu sợ hết hồn quát bảo ngưng lại:
- Tiểu Hồng, nàng hãy tỉnh táo lại!
Tiểu Hồng lắc đầu, thanh âm có chút điên cuồng:
- Ta rất tỉnh táo, nhưng Vân Tiêu Ca ca thì sao? Khi nào Vân Tiêu Ca ca mới nhìn thẳng ta một lần? Ta thà rằng chỉ được đến Vân Tiêu Ca ca chứ không muốn kết quả chỉ là giấc mơ dã tràng.
Tiểu Hồng mặc kệ bị Lý Vân Tiêu trách móc, nàng chỉ biết rằng người trước mặt khiến nàng yêu hận đan xen, nàng thật muốn giết hắn cho rồi.
Trong điên cuồng thì chút thê lương thật là nhỏ bé đến gần như không nhận ra, Tiểu Hồng chỉ ý loạn tình mê nghĩ: trong truyền thuyết có người mơ hồ điệp, rất là thích thú say mê, không biết trần thế vì sao, nàng đang gọi ai?
Chợt tỉnh giấc mới biết chỉ là trong mơ.
Có nói sinh mệnh bản sơ đều là trái tim xích tử, trắng trong thuần khiết, tư tâm độc duyệt, vui vẻ vô cùng. Vốn là trần trụi đối diện nhau, tất cả tuân theo bản năng.
Trong sơn cốc có gió núi thổi qua, sợi tóc hai người nhẹ bay quấn quanh trên không trung.
Nơi cỏ khô thấp thoáng lay động sinh mệnh bản sơ.
Không biết qua bao lâu, Lý Vân Tiêu dần dần tỉnh lại, đột nhiên phát hiện mình đang lõa thể nằm dưới đất, Tiểu Hồng cũng vậy. Hai người tứ chi quấn quýt, Tiểu Hồng ngủ say trên ngực hắn.
Tiếng hít thở lâu dài, mùi thơm cơ thể quanh quẩn chóp mũi Lý Vân Tiêu, thấm vào ruột gan.
Hai người chỉ có mấy miếng vải mỏng che thần, mảng lớn da thịt Tiểu Hồng lộ hết ra ngoài.
Lý Vân Tiêu chượt nhớ lại chuyện vừa rồi, đầu óc ù đặc, da đầu tê dại.
Khi tay chân hắn mềm nhũn đã bị Tiểu Hồng đè!
Trong đầu Lý Vân Tiêu hồi tưởng qua trình, cảnh tượng hương diễm, nhục dục làm máu sôi trào, thân dưới lại có phản ứng.
Tiểu Hồng khẽ rên dường như bị đụng phải, nàng hơi nhúc nhích thân dưới.
Lý Vân Tiêu cực kỳ lúng túng, tuy rằng hắn đã vứt mặt từ lâu vẫn không kiềm được đỏ mặt.
Bộ dạng hiện tại của Lý Vân Tiêu không biết nên làm sao, đanh thức Tiểu Hồng thì không được, không đánh thức cũng không phải. Lý Vân Tiêu cứng đơ nằm tại chỗ mặc cho ngọc mềm trong ngực.
Cực kỳ thoải mái.
Một lúc sau, thân dưới của Lý Vân Tiêu cứng ngắc, bị Tiểu Hồng đè lên vưèa thoải mái vừa khó chịu, hai tay không kiềm được quơ loạn trên mặt đất vạch từng vết cào âu cỡ nửa tấc.
Tiểu Hồng bị Lý Vân Tiêu nhúc nhích đánh thức, hắn sợ đứng tim không dám cục cựa gì, vội vàng nhắm mắt lại nằm giả chết.
- A?!!
Tiếng hét vọng thấu trời xanh, Tiểu Hồng nháy mắt hóa thành lưu quang độn ra xa mấy trăm trượng, đập thủng cái hố sâu dưới đất, cả người núp trong hố.
Lý Vân Tiêu lúng túng đứng dậy, vội mặc bộ đồ vào.
Lý Vân Tiêu nhìn hỗn độn đầy đất, áo lót và váy cởi từ người Tiểu Hồng, một vệt đỏ chói mắt, đầu óc hắn choáng váng.
Lý Vân Tiêu búng tay ra một ngọn lửa rơi xuống những dấu vết đó, đốt sạch sẽ.
Lý Vân Tiêu kiểm tra tình hình cơ thể mình, phát hiện tất cả vết thương đều lành, dường như tu vi mơ hồ tăng cao lên nhiều.
Lý Vân Tiêu nhớ tới lúc hai người vui vẻ thì ma nguyên chạy dọc người dường như hợp thành một với Tiểu Hồng, như quy tắc thiên địa dung thành một thể.
Lý Vân Tiêu biết tất cả đều do Tiểu Hồng, không thì với thể chất của hắn ở trong hoàn cảnh này cần mười ngày nửa tháng mới lành lặn như ban đầu.
Nhưng nghĩ đến xảy ra chuyện với Tiểu Hồng làm Lý Vân Tiêu đau đầu.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trong đầu Lý Vân Tiêu chỉ có bốn chữ kia, dấu chấm hỏi đầy đầu.
Chợt từ hố sâu bắn ra luồng sáng đáp xuống trước mặt Lý Vân Tiêu, háo thành thân hình Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Nàng...!
Lý Vân Tiêu ấp úng nửa ngày, hai tay huơ lung tung không biết nên nói cái gì.