[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3657 : Đất Băng Vực

Ngày đăng: 01:33 17/09/19

Đại hội giao dịch vẫn tiếp tục tiến hành. Từ khi Bảo đưa ra ma đản thì nhiều Ma Quân tự động bay lên cao bày ra vật phẩm mình muốn giao dịch. Đa số người dùng cực phẩm ma nguyên thạch đổi, dù sao cực phẩm ma nguyên thạch là đồng tiền mạnh, chỉ số ít đòi lấy vật đổi vật. Trong quá trình giao dịch nhiều Ma Quân tự động tìm Nguyệt, lấy ra các loại địa đồ đổi cực phẩm ma nguyên thạch. Nguyệt từng tuyên bố thu mua rầm rộ tư liệu các địa đồ. Một Ma Quân vóc dạng vạm vỡ bước tới hỏi nhỏ: - Nguyệt đại nhân đang muốn thu địa đồ và các loại tư liệu Băng Vực? Tim Lý Vân Tiêu đập nhanh, nhìn sang. Ma Quân lông lá rậm rạp, con mắt lồi ra ngoài xoay tròn có vẻ rất cẩn thận, cuối cùng gã đảo một vòng nhìn chăm chú vào Nguyệt. Nguyệt mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi lại: - Ngươi có? Ma Quân gật đầu nói: - Mấy trăm năm trước ta là người Băng Vực. Ma Quân lấy một ngọc giản màu đen ra, cầm chặt trong tay đưa qua: - Một ngàn phương cực phẩm ma nguyên thạch. Nguyệt sầm mặt xuống, vẻ hân hoan không còn sót lại chút gì, tay khựng lại giữa không trung chưa chạm vào ngọc giản đã rút về. Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ma Quân, nói: - Ngươi bắt chẹt ta. Ma Quân biến sắc mặt, cười gằn: - Ha ha ha, Nguyệt đại nhân là danh gia luyện khí số một trong Tranh bộ, chút tiền ấy có là gì? Nếu không phải đại nhân thả tin nói thu mua giá cao thì ta lười lấy ra, cộng thêm nếu không có một ngàn phương cực phẩm ma nguyên thạch thì sao bảo là giá cao? Nguyệt lạnh lùng nói: - Giá cao không phải là bị bắt chẹt, ta thấy đầu óc đại nhân không được rõ ràng, không phân biệt được hai khái niệm. Ma Quân khẽ hừ, nét mặt tức giận mất kiên nhẫn nói: - Nguyệt đại nhân chỉ nói một câu, có mua hay không? Ta bảo đảm nguyên thành Xạ Tinh chỉ có ta là giữ địa đồ Băng Vực hoàn chỉnh. Nhân vật còn có nhiều tư liệu liên quan Băng Vực đều thu thập trong đó, nó đáng cái giá này đối với người cần nó. Đương nhiên nếu không cần vậy thì một khối ma nguyên thạch cũng ngại mắc. Nguyệt tức giận nói: - Nếu ta mua với một ngàn phương cực phẩm ma nguyên thạch thì tiểu tử nhà ngươi có bản lĩnh ra khỏi thành Xạ Tinh sao? Ma Quân hoàn toàn biến sắc mặt, giận dữ hỏi: - Nguyệt đại nhân uy hiếp ta?! Nguyệt lạnh lùng nói: - Bổn tọa là trưởng một bộ, có chút danh tiếng và tính tình trong Tranh bộ, sao có thể mặc kệ cho tiểu tốt như ngươi bắt chẹt? Nếu sau này còn muốn sống trong Tranh bộ thì ta khuyên ngươi làm việc nên chừa một đường là hơn. Mắt Ma Quân lóe tia e sợ, tuy chỉ thoáng qua nhưng Lý Vân Tiêu và Nguyệt bắt giữ được. Ma Quân trầm tư nhiều lần cuối cùng cắn răng nói: - Tốt, nể tình Nguyệt đại nhân nên thành giao bảy trăm phương cực phẩm ma nguyên thạch, tuyệt đối không thể để giá thấp hơn nữa, coi như kết làm bằng hữu với đại nhân. Nguyệt lạnh lùng nói: - Giá này vẫn rất cao, nhưng đúng là hiện tại bổn tọa cần tư liệu Băng Vực, bổn tọa đồng ý giá của ngươi. Nếu thứ kia không toàn diện như ngươi nói, không làm ta vừa lòng thì ngươi chủ động trả tiền đi, không thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Còn về làm bằng hữu, ngươi có tư cách gì làm bằng hữu với bổn tọa? Mặt Ma Quân hiện nét tức giận, một chút lúng túng. Nhưng Ma Quân cũng biết bảy trăm phương cực phẩm ma nguyên thạch không rẻ, gã đã hơi đuối lý thế nên ngậm miệng không nói. Ma Quân nói: - Yên tâm, tư liệu về Băng Vực của ta dù là mấy đại thế gia Băng Vực cũng chưa chắc có. Nguyệt kiểm kê cực phẩm ma nguyên thạch xong nhận lấy ngọc giản. Ma Quân cầm cực phẩm ma nguyên thạch rồi mắt sáng rực, không kiềm được kích động mặt mày hớn hở. Ma Quân đang định rời đi thì bị Nguyệt ngăn cản. Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ma Quân, nhếch môi cười nói: - Còn chưa nghiệm hàng, ngươi gấp gì? Ma Quân biến sắc mặt nhưng cố bình tĩnh lại, yên lặng đứng. Ma Quân không cho rằng Nguyệt dám làm bậy trong Diêu Quang điện. Lý Vân Tiêu cầm ngọc giản đặt trên trán, thần thức quét qua. Vẻ mặt của Lý Vân Tiêu rất là bình tĩnh tự nhiên, nhưng lát sau hắn cau mày kiếm, giữa hai hàng chân mày ẩn hiện thụ văn. Nguyệt hỏi: - Như thế nào, không đúng sao? Ma Quân biến sắc mặt, hơi hốt hoảng, sợ đám người Nguyệt đổi ý. Lý Vân Tiêu không đáp, tiếp tục dùng thần thức quét tin tức trong ngọc giản. Qua một lúc Lý Vân Tiêu buông ngọc giản xuống. Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói: - Cho hắn đi đi, tin tức bên trong đúng là đầy đủ và có thứ ta cần. Trái tim Ma Quân thả lỏng, cười nói: - Ha ha, ta không lừa các người thấy không? Ma Quân vênh váo một lúc rồi nghênh nang đi. Nguyệt nghi hoặc hỏi: - Vậy sao Lý đại nhân . . . Lý Vân Tiêu khẽ thở dài: - Theo ghi chép trong ngọc giản thì Băng Vực thuộc về một trong cổ vực Ma giới, muốn từ mảnh đất trung ương bay qua cần năm trăm năm. Tiểu Hồng ngây người: - Năm trăm năm . . . Nguyệt kinh kêu: - Cổ vực? Vậy chỉ có thẻ dùng siêu truyền tống đại trận đi thông cổ vực! Mắt Lý Vân Tiêu sáng rực, hắn đang rầu đây: - Siêu truyền tống đại trận? Tranh bộ có trận pháp này sao? Nguyệt gật đầu nói: - Có, nhưng ít khi sử dụng, trong ấn tượng của ta hình như chỉ dùng ba lần. Vùng đất trung ương Ma giới chắc ý chỉ không gian rộng lớn mà tám đại bộ tộc chiếm cứ. Trong toàn tám địa bộ tộc chỉ có sau siêu truyền tống đại trận, đều là từ thời cổ lưu truyền lại, tám bộ luôn cẩn thận bảo vệ nó. Vì trên đời này không còn Ma tộc nào biết tạo ra truyền tống trận loại này. Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi: - Chỉ sử dụng ba lần? Vậy điều kiện truyền tống chắc cực kỳ khắc nghiệt? Nguyệt lắc đầu thở dài: - Ta cũng không biết cụ thể hơn, chắc chút nữa phải hỏi Bảo đại nhân. Hoặc là thông qua nhiều truyền tống trận cỡ lớn và cỡ trung để trung chuyển thì cũng đi Băng Vực được. Ma Quân kia từ Băng Vực lại đây chắc cũng qua đường đó, nhưng dọc đường đi e rằng sẽ mất mấy năm. Lý Vân Tiêu biến sắc mặt nói: - Ta không chờ mấy năm được, phải tìm cách sử dụng siêu truyền tống đại trận của Tranh bộ. Chân mày Nguyệt đượm nét sầu, biết sự việc không đơn giản. Hội giao dịch vẫn tiếp tục diễn ra, thời gian trôi qua từng chút một. Khoảng một ngày sau, có gần trăm người triển lãm vật phẩm của mình nhưng chưa tới một nửa giao dịch thành công. Một Ma Quân nhỏ gầy thừa dịp trên cao không có ai liền bay lên. Ma Quân mặc áo đen, vươn cánh tay gầy gò ra, mặt chân chất tái nhợt bệnh hoạn, đôi mắt hí thì sáng ngời. - Tại hạ xin tự giới thiệu, các vị có thể gọi ta là Hoan, đến từ bộ tộc khác. Hoan đơn giản giới thiệu: - Lần này ta đến không có gì muốn bán mà là muốn thu mua một số tài liệu số lượng nhiều. Hoan vung tay lên, ánh sáng màu lục bắn ra từ đầu ngón tay ngưng tụ thành chữ cách trước mặt mấy trượng. Bên cạnh từng chữ hiện ra hình ảnh vật phẩm kỹ càng. Lý Vân Tiêu và Nguyệt lòng máy động liếc nhau, chứng thực suy nghĩ trong lòng. Ma Hoan này chắc cũng là thuật luyện sư, chỉ thuật luyện sư mới cần nhiều nguyên vật liệu như vậy.