[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 497 : Kim Quang Thử.
Ngày đăng: 01:21 17/09/19
Lý Vân Tiêu kiềm chế kích động trong lòng, truyền âm nói:
- Thì ra là tức nhưỡng chi thổ, kỳ trân bực này ta chắc chắn phải đạt được.
Trong Giới Thần Bi còn có ba vực giới chưa mở ra, nếu có thể chiếm được tức nhưỡng thì có thể làm trận nhãn thổ vực. Vật kia được xưng là vạn vật chi mẫu có thể thai nghén vạn vật a.
Tương truyền thế gian là một đám hỗn độn, thời điểm thiên địa sơ khai thì không có thứ gì cả. Mà trong hỗn độn thai nghén ra một tia ngũ hành thổ khí, dần dần thai nghén thành tức nhưỡng chi thổ, lúc này mới diễn biến ra đại địa, hình thành Thiên Vũ Đại Lục trước mắt!
Bảo bối ngũ hành tạo ra thiên địa này, giá trị của nó không dưới Phượng Hoàng Chân Hỏa!
Những người còn lại sợ hãi thán phục không thôi, tức nhưỡng tuy trân quý, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, chỉ buồn rầu không thể thông qua khu vực này mà thôi.
Dị quang trong mắt Tào Á Tinh không ngừng chớp động, hiển nhiên đã đánh chủ ý lên tức nhưỡng.
Lý Vân Tiêu thì tính toán trong lòng, thầm nghĩ: không thể ngờ Huyết Thần Cung lại có tức nhưỡng, nếu không thể chiếm được ở nơi đây, lại đi Huyết Thần Cung đoạt lấy.
Huyết Thần Cung tuy không giống bảy đại thế lực uy hiếp thiên hạ, nhưng cũng là tồn tại rất mạnh, là một phương hào kiệt. Hơn nữa người trong tông môn tu luyện công pháp quái dị, tất cả đều dùng thiêu đốt huyết dịch làm đại giá, uy lực thập phần to lớn. Ít nhất dùng thực lực của hắn hiện giờ, trong thời gian ngắn không thể đi Huyết Thần Cung cướp đoạt tức nhưỡng.
Phệ Hồn Môn Lục Phong lại tiến lên trước một bước, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, khó coi nói:
- Chư vị có chủ ý gì không? Tiếp tục như vậy chỉ có thể tốn hao tại đây, ai cũng không thể đi qua bên kia.
Từ Thanh nói:
- Hôm nay chỉ có tìm ra khối tức nhưỡng mới có thể phá vỡ cấm chế trọng lực nơi này.
Đạo lý kia ai cũng biết, nhưng vấn đề là làm sao tìm được. Mọi người trầm mặc một lúc, Phệ Hồn Môn Lục Phong mới mở miệng nói:
- Ta ngược lại có biện pháp, nhưng mà phải tốn hao một kiện bảo bối trân quý của ta.
- Biện pháp gì?
Những người còn lại nhìn qua hắn, Đao Kiếm Tông Lưu Vĩnh Hằng cau mày nói:
- Đều thời điểm này vẫn còn giữ bảo bối gì? Chỉ cần có thể đi vào đại điện, bảo bối gì mà không chiếm được?
Lục Phong dường như đang giãy dụa, nói:
- Muốn ta hao tổn kiện bảo bối này cũng được, nhưng đợi lát nữa đi vào trong nội điện, phải để cho ta là người lựa chọn bảo vật đầu tiên.
Tất cả mọi người nhíu mày, dường như chuyện này làm cho mọi người khó tiếp nhận. Ai biết tình huống bảo vệ bên trong là thế nào, nhưng nếu như bên trong chỉ có một kiện bảo vật, cũng không thể để hắn chọn đi được. Cho nên thoáng cái không ai nói chuyện, trầm mặc không nói.
Lục Phong nói:
- Ta cũng biết tâm tư của mọi người. Nếu như bên trong có một kiện bảo bối, tự nhiên cần chia ra. Nhưng nếu có hơn năm kiện bảo bối thì ta phải chọn trước.
Tào Á Tinh hừ lạnh nói:
- Có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải phá vỡ trọng lực nơi này, nếu không thì tất cả chỉ là vọng tưởng!
Những người còn lại đáp ứng.
Lục Phong lúc này cúi người xuống, vén cánh tay phải lên, hình xăm đồ đằng xuất hiện, được chân khí của hắn rót vào, hình xăm trên cánh tay như chảy xuống, rơi trên mặt đất lập tức hóa thành một chú chuột, không ngừng kêu "Xèo...xèo"!
- Kim Ngân Thử?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Không đúng, hơi khác!
Lục Phong giật mình nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
- Ngươi cũng có chút ít kiến thức, đây là tồn tại cực kỳ đặc thù trong Kim Ngân Thử, gọi là Kim Quang Thử. Trời sinh có công năng tìm kiếm và thôn phệ dị bảo, gặp được bảo vật thì toàn thân nó sáng lạn, bảo vật... Cấp càng cao, kim quang càng mạnh. Hơn nữa bảo vật có thần lực bảo hộ, có thể trực tiếp thôn phệ thần lực.
Quả nhiên Kim Quang Thử vừa chạm vào mặt đất thì toàn thân tỏa hào quang. Nó chạy quanh vài vòng, nhìn thẳng vào Vạn Tinh Cốc Lâm Mộc chạy tới, trên người kim quang rực rỡ.
Sắc mặt Lâm Mộc biến hóa, trong nội tâm lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng một cước đá ra.
Lục Phong mỉm cười, nói:
- Trên người Lâm Mộc huynh có bảo bối khó lường a, Kim Quang Thử của ta chỉ có mỗi lần gặp được đệ tử hạch tâm mới có thể tản mát ra hào quang như thế.
Phệ Hồn Môn chính là một trong bảy đại siêu cấp thế lực, trong đó đệ tử hạch tâm có thể nghĩ, trên người không thiếu trọng bảo.
Kim Quang Thử nhìn thấy công kích, thập phần có linh tính né tránh, lại đảo qua người Tào Á Tinh, hào quang trên người càng mạnh.
Lục Phong biến sắc, kinh ngạc nói:
- Trên người Tào huynh có bảo vật thật lợi hại ah, hào quang mạnh như thế, ta chỉ nhìn thấy vài lần, hơn nữa chỉ nhìn thấy trên người trưởng lão tông môn.
Những người còn lại nhìn qua Tào Á Tinh, trong nội tâm tất cả giật mình không thôi. Bảo vật mà trưởng lão Phệ Hồn Môn mới có thể có, có thể nghĩ nghịch thiên bao nhiêu.
Tào Á Tinh sắc mặt trầm xuống, tức giận nói:
- Còn không mau đi phá vỡ trọng lực, ngươi có tin ta một chưởng đánh chết nó không?
Kim Quang Thử dường như cảm nhận được sát khí của hắn, vội vàng "Xèo...xèo" chạy đi, lần này lại chạy về phía Tiền Vô Địch.
Tiền Vô Địch sớm có đề phòng, ở xa xa liền tỏa khí thế ra, Vũ Tông uy áp áp thẳng vào Kim Quang Thử, làm cho nó không thể tới gần.
- Hắc hắc, Vô Địch huynh chính là đại công tử Kim Tiền thương hội. Trên người bảo bối sợ rằng đủ khiếp sợ thiên hạ a.
Từ Thanh vẻ mặt trêu đùa.
Tiền Vô Địch hừ lạnh một tiếng, không nói.
Kim Quang Thử bị Tiền Vô Địch ngăn cản ở xa xa, đành phải lắc lắc thân thể, lần này chạy tới Lý Vân Tiêu.
Hào quang trên người của nó dần dần lập lòe, so với khi tới gần Tào Á Tinh càng chói mắt hơn, thời điểm nó đi tới gần Lý Vân Tiêu thì Kim Quang Thử trở nên trong suốt, chỉ thấy một đoàn ánh sáng lập lòe như mặt trời, làm cho người khó có thể mở hai mắt ra.
- Chi! Đây là xảy ra chuyện gì?
Lục Phong quá sợ hãi, sợ hãi nói:
- Loại hào quang này cho dù là trưởng lão trong môn vận dụng thánh khí, liên thủ thi triển kỳ thiên thần thuật cũng chưa từng thấy qua! Trên người của ngươi thậm chí có được bảo bối cường đại hơn thánh khí của phái ta?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, trong nội tâm tự đánh giá.
Sắc mặt Tào Á Tinh càng vô cùng khiếp sợ, trên người hắn mang trọng bảo đã cảm thấy rất mạnh rồi, nhưng so sánh với Lý Vân Tiêu chẳng khác gì đom đóm tranh sáng với trăng.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, không thể ngờ Kim Quang Thử lại thần kỳ như thế. Xem ra có cơ hội mình cũng nên đi nuôi một con, đến lúc đó xem ai bảo bối mạnh thì đi đoạt của kẻ đó.
Lục Phong đặt hai ngón tay lên miệng, cũng kêu "Xèo...xèo" trao đổi với Kim Quang Thử. Kim Quang Thử kêu "Xèo...xèo" vài câu sau đó chạy thẳng tới hướng đại điện, vừa rời khỏi Lý Vân Tiêu thì hào quang ảm đạm lại, dần dần khôi phục nguyên trạng.