[Dịch]Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 909 : Mạc Tiểu Xuyên.

Ngày đăng: 01:23 17/09/19

Chương 907: Mạc Tiểu Xuyên. Khi ba đại cao thủ liên thủ công kích, những người còn lại nhao nhao ra tay, không người có nào giữ lại chút nào, giờ phút này nếu không đồng tâm hiệp lực thì chỉ có chết mà thôi. Phù Sinh Ấn khủng khiếp, đánh lên cục gạch của Tễ Lâm, sóng nhiệt quay cuồn, cục gạch dưới một kích này mất đi linh khí, rơi xuống nham tương. Sau đó chỉ quang của Tuân Tri Minh và kiếm khí của Tiêu Minh Huy đánh ra, còn có trên trăm đạo hào quang các loại, từ Võ Tôn cho tới Võ Tông đều ra tay, trong lúc nhất thời các loại bí quyết đánh vào một ấn kia, năng lượng chấn động bao phủ cả không gian. - Lui! Sau khi tiếp được Phù Sinh Ấn, Tuân Tri Minh biết rõ đối phương cường đại, không cách nào đối địch, liền hét lớn một tiếng, dẫn đầu chạy thẳng vào trong thông đạo. Ầm ầm! Thông đạo bốn phía sinh ra thay đổi nhanh chóng, không chỉ có lối đi của bọn họ, hơn mười thông đạo cũng di động, khi thông đạo cuối cùng biến mất, cả không gian triệt để an tĩnh lại. Đám người Tuân Tri Minh biến sắc, bọn họ phát hiện tất cả thông đạo bị phá hỏng, hơn nữa từ trong thông đạo còn có tiếng ầm ầm, chính là võ giả bị mất tích trong các thông đạo khác, còn có người Bắc Đấu Tông từ trong thông đạo xuất hiện ra ngoài. Khi mọi người xuất hiện thì toàn bộ yên tĩnh lại, lộ ra ánh mắt kinh hãi nhìn qua thân ảnh trên không trung, sương mù bao phủ quanh thân hắn, vậy mà thấy không rõ dung mạo, nhưng mà khí thế cường đại và Nam Hỏa Kim Tinh khí nồng đậm bao phủ, làm cho người ta cảm thấy rất áp lực. Đàm Địa Quân nhìn qua mọi người, sau khi kinh ngạc trong ngắn ngủi, cũng đưa mắt nhìn qua mọi người tại đây, cả kinh nói: - Hắn là ai? Tễ Lâm cầm linh khí cục gạnh đã mất linh tính trong tay, vẻ mặt ngưng trọng, nói: - Mọi người ngàn vạn cẩn thận, tu vị của người này thâm bất khả trắc, gần như Cửu Thiên Võ Đế, nhưng lại vượt xa chúng ta. - Cái gì? Gần như Cửu Thiên Võ Đế? Đàm Địa Quân trầm giọng tức giận nói: - Tễ lão thất phu, ngươi nói đùa gì vậy, mới qua một lát các ngươi đã bức địch nhân gần như là Võ Đế đi ra rồi? Người Bắc Đấu Tông cảm nhận được nguyên lực chấn động này, tất cả mọi người sắc mặt ngưng trọng. Mà thông đạo phía sau bọn họ đã bị phong tỏa toàn bộ. Mai Đông Nhi vội la lên: - Vân thiếu đâu rồi? Đám người Đàm Địa Quân sửng sờ, trước mắt quét mắt nhìn qua không thấy Lý Vân Tiêu. Mai Đông Nhi trông thấy Cẩn Huyên trong mắt lộ ra vẻ lo nghĩ, lại không có thương tâm tuyệt vọng, lúc này mới yên lòng lại, có đôi khí sức quan sát của nữ nhân rất lợi hại. Tễ Lâm nói: - Có lẽ hắn trốn vào không gian rồi, người trước mắt hình như là phản đồ của thương hội, hình như mất đi thần trí rồi. Ánh mắt Đàm Địa Quân kinh hãi đảo qua thân ảnh màu đỏ trên không trung, cả kinh nói: - Khí tức Nam Hỏa Kim Tinh quáng thật nồng đậm, chẳng lẽ người này là mỏ độc? Tuân Tri Minh cả kinh nói: - Nếu như mỏ độc mạnh như thế, làm sao chúng ta còn sống? Thân ảnh màu đỏ bao phủ trong sương mù, không thấy rõ bộ dáng của hắn, đột nhiên hắn hơi động một chút, một quyền đánh vào không trung nhanh như thiểm điện. Tất cả mọi người tâm kinh đảm hàn giật mình, lui về sau mấy bước, vạn phần cảnh giác lên. Loảng xoảng loảng xoảng! Không trung truyền ra âm thanh nghiền nát, mục tiêu công kích cũng không phải bọn họ, mà là đánh vào hư không. Không gian bốn phía vặn vẹo, Lý Vân Tiêu một tay niết bí quyết, thân ảnh lóe lên rồi biến mất, xuất hiện trên không trung. Sắc mặt của hắn đầy ngưng trọng, đột nhiên mở miệng nói: - Mạc Tiểu Xuyên, là ngươi sao? Cái tên lạ lẫm vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt tất cả mọi người mờ mịt, duy chỉ có Tễ Lâm toàn thân đại chấn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức sát ý lộ ra, hàn tinh ngưng tụ trong mắt. Thân ảnh màu đỏ trong sương mù run nhẹ vài cái, lập tức khôi phục bình tĩnh, khí tức cường đại phóng xuất ra, cẩn thận thăm dò tới hướng của Lý Vân Tiêu. Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo hương vị không nói nên lời, ý quan tâm xuất hiện, thở dài nói: - Không thể ngờ mỏ độc ở đây sâu như thế, thần trí cũng biến mất. Nhưng mà ngươi cũng chưa đánh mất toàn bộ thần trí, nếu không không cách nào thi triển Phù Sinh Ấn! Hắn tự giễu đắng chát cười nói: - Không thể ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này, những năm gần đây ngươi chắc chịu rất nhiều đau khổ a. Mọi người nghe xong như lọt vào sương mù, đặc biệt là Lý Vân Tiêu nói mang theo dáng vẻ ân cần và quan tâm, ngay cả Tễ Lâm cũng ngạc nhiên. Đàm Địa Quân nhịn không được nói: - Vân thiếu, người nọ là người quen của các ngươi sao? Lý Vân Tiêu nói: - Ân, rất quen thuộc. Chư vị tại thành Nam Hỏa lâu như thế, có biết cách nào hóa giải mỏ độc hay không? Đàm Địa Quân nói: - Ngươi không phải đang đùa nghịch chúng ta sao? Người này trúng độc sâu như vậy, sợ là vài năm trước đã tới đây rồi. Ngươi mới bao nhiêu, chẳng lẽ vừa sinh ra đã quen hắn? Chẳng lẽ là người gia tộc của ngươi. Lý Vân Tiêu nói: - Có thể nói như vậy. Chư vị, đợi lát nữa giúp ta đồng loạt ra tay chế trụ hắn, nhưng ngàn vạn không nên đả thương hắn, nếu không đừng trách ta giết người! Hắn nói hai chữ Giết người rất nặng, hàn khí từ trên người hắn tỏa ra ngoài.. Đàm Địa Quân khổ sở nói: - Chỉ cần hắn không động thủ với chúng ta đã phải cảm tạ trời đất rồi. Trong lòng của hắn càng kiêng kị thân phận và lai lịch của Lý Vân Tiêu, nhất định là đệ tử thế lực lớn. Tùy tiện một người quen cũng có tu vị Võ Đế. Sắc mặt Tễ Lâm biến thành cổ quái, hồ nghi nói: - Vân thiếu, ngươi thật nhận ra người này? Ánh mắt Lý Vân Tiêu đảo qua, nhưng đã biến thành lạnh lẽo, nói: - Tự nhiên, nhưng mà ta nghe ngươi nói hắn là phản đồ của Lôi Phong thương hội, ta đúng là rất hiều kỳ a, Tễ Lâm hội trưởng đại nhân, phiền toái ngươi giải thích cho ta. Nếu không Lôi Phong thương hội phiền toái lớn lắm đấy. Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trong tay hiện ra, phát ra hàn quang như thu thủy, ngưng tụ quanh thân. Trong lòng Tễ Lâm cả kinh, cảnh giác lui về phía sau một bước, nói: - Có lẽ... Là ta nhận lầm... Xôn xao... Hắn nói lời này làm nhiều người té xỉu, đường đường hội trưởng Lôi Phong thương hội lại bị một câu nói của đối phương triệt để nhận thua. Triệt để phá vỡ hình tượng của cường giả Võ Tôn trong suy nghĩ của mọi người. Trên mặt Tễ Lâm mang theo xấu hổ, hắn hiện tại có thương tích trên người, không thể không cúi đầu. Nội tâm cũng đang phỏng đoán thân phận của Lý Vân Tiêu, hắn cũng biết người trước mắt chính là đại ca của Mạc Hoa Nguyên, đệ tử Cổ Phi Dương, công tử Mạc gia thành Hắc Thiết-- Mạc Tiểu Xuyên Nhưng vẫn cho rằng Mạc Tiểu Xuyên đã sớm chết trong mê cung rồi, không thể ngờ lại không chết, chỉ trúng độc quá sâu, thần trí mất phương hướng biến thành tồn tại như yêu thú mà thôi. Nghĩ đến Lý Vân Tiêu lại nhận ra Mạc Tiểu Xuyên, nếu để cho Mạc Tiểu Xuyên khôi phục thần trí... Trong lòng của hắn bỗng nhiên kinh hãi, bối rối sinh ra, trên trán mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Giọng của Lý Vân Tiêu lạnh như băng vang lên, nói: - Tễ hội trưởng, nơi này sóng nhiệt cuồn cuộn, ngài có thể chảy mồ hôi lạnh, bội phục.