Ván Cược

Chương 13 :

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Trương Thư Đức nôn nóng không yên đi tới đi lui trong phòng, Lộ Thủy Quan Âm đi chặn đường khử Thiết Ngưu đến nay vẫn chưa về, bây giờ còn đột ngột nghe tin khâm sai Thiết Du phái binh bao vây Liễu Hương viện, tuy rằng muốn tự mình đem khối mặc ngọc kia trình lên trên nhưng lại lo lắng thân phận của gã đã bại lộ.



Lộ Thuỷ Quan Âm không chỉ mang một thân mị công có thể nói là thiên hạ đệ nhất mà võ công của nàng cũng không tầm thường, nhưng đến nay vẫn chưa truyền về bất luận tin tức gì chắc hẳn đã lành ít dữ nhiều. Vậy hiển nhiên Thiết đại quan nhân thâm tàng bất lộ kia đã dò xét gã rồi truyền tin cho khâm sai, bằng không sao vô duyên vô cớ y lại phái binh bao vây Liễu Hương viện?



Nếu như lúc này có ai thấy Trương Thư Đức, nhất định không tin gã chính là tên tiểu cữu tử của thái thú thường ngày kiêu ngạo cợt nhả. Vẻ mặt biểu cảm cẩn thận suy xét chứng tỏ gã đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn.



Sao đây? Nếu như sự tình bại lộ, đến lúc đó gã phải gánh trách nhiệm là việc không thể tránh khỏi, ví bằng gã không muốn đến hình đường thỉnh giáo bản lĩnh, nhất định hiện tại phải lấp kín tất cả lỗ hổng.



Thế nhưng ám sát khâm sai là tội danh không nhỏ, nếu gã thất thủ bị bắt…



Trương Thư Đức trong lòng cân nhắc thiệt hơn nhưng trước sau vẫn không tìm ra cách giải quyết tốt nhất, cho đến lúc thuộc hạ truyền tin trong sài phòng ở hậu viên của Lưu Hưu viện phát hiện thi thể của Lộ Thủy Quan Âm.



.



Bên này, Hoàng Phủ Du cũng đang cau mày suy nghĩ.



Cái đồ ngu ngốc kia không biết chạy đi đâu. Hỏi khắp một lượt từ già đến bé của Lưu Hương viện cũng không ai biết. Trong sài phòng ở hậu viện phát hiện thi thể của nha hoàn Tiểu Thúy, qua xem xét đã nhận ra nữ tử ấy là Lộ Thủy Quan Âm lưu lại tiếng xấu trên giang hồ. Tạm thời không đề cập tới Lộ Thủy Quan Âm vì sao trá thành nha hoàn ẩn thân trong phủ thái thú, bản lĩnh có thể chen vào hàng nhị lưu cao thủ như Lộ Thủy Quan Âm lại bị người khác vặn gãy cổ giống như vặn cổ trẻ con, phụ cận Nhạc Dương có ai có công lực dễ dàng đoạt đi tính mệnh của yêu nữ này? Có quan hệ như thế nào với việc con trâu ngốc kia mất tích? Vì cái gì thuộc hạ của y được xưng là thiên hạ đệ nhất mật thám rốt cuộc vẫn không tra ra được Thiết Ngưu ở đâu?



Vừa nghĩ đến con trâu ngốc kia rất có thể bị người ta chém thành vài khúc cho vào bao tải vứt xuống hồ Động Đình thì trong một góc nào đó…



“Cộc cộc”



“Ai!” Hoàng Phủ Du kinh hãi, y vậy mà không nghe thấy tiếng bước chân! Là người này công lực bất phàm hay là y thất thần quá mức! Nghĩ tới đây, kinh ngạc đột biến lửa giận! Y không thể tin được đường đường Lịch vương vậy mà để một con trâu vừa dốt vừa ngu vừa đần còn vô liêm sỉ đi phiêu kỹ bậy bạ làm cho mất hết trấn định lãnh tình trước kia! Chết tiệt!



“Thiết đại nhân, tiểu nhân Trương Thư Đức có chuyện quan trọng muốn trình báo.”



Trương Thư Đức…, hừ.



“Vào đi” Bản vương muốn nhìn ngươi có thủ đoạn gì, dám lớn mật chạy đến trước mặt ta.



“Tạ ơn đại nhân.” Cửa bị mở ra, Trương Thư Đức tay nâng một hộp trang sức tinh xảo khom lưng đi vào.



“Khụ, Thiết đại nhân, hôm nay tiểu nhân trong lúc vô tình từ một nghệ nhân nhận được vật báu khó lường trên tay. Tiểu nhân hoài nghi là vật trong cung, đặc biệt đưa tới để đại nhân xem qua.” Trương Thư Đức đến gần bên người Lịch vương trong vòng ba bước.


“Nhớ kỹ, trước khi ta không có căn dặn khác, Thiết Ngưu vĩnh viễn là vương phi của Lịch vương!”



“…Thuộc hạ rõ.” Môi run run, Tiểu Vi cúi đầu đã thấp càng thấp hơn.



.



Chính ngọ ngày hôm sau, Hoàng Phủ Du trong đám người hỗn loạn, xem Hộ Quốc đại tướng quân đi thuyền dạo qua hồ Động Đình. Vì đề phòng thuyền khác chặn đường, thuyền tướng quân đi dạo xung quanh hồ có bốn thuyền nhỏ theo hộ vệ, trên bờ cũng do quan phủ địa phương phái châu binh (binh lính trong vùng) canh giữ ở bên bờ. Gặp phải sự tình hoàng thân quốc thích hoặc đại quan đi tuần, quan viên phụ trách khổ sở làm đủ công tác an toàn, bề ngoài là việc hộ giá này để có thể bảo vệ các đại lão thái gia, kỳ thực trong lòng thầm nghĩ bọn họ nhanh nhanh đi qua miễn cho xảy ra hai ba việc mà đánh mất mũ quan trên đầu mình. Trên cơ bản mà nói, quan viên phụ trách ghét nhất cái loại đội ngũ đi tuần này, tốn tiền lại phí sức còn cả hao tổn tinh thần, mà còn chả vét được cái ích lợi gì!



Chỉ một lần hồi hương, thật đúng là gióng trống khua chiêng. Mà, trông kìa… hai con thuyền đồ sộ hai tầng đi song song, đại khái muốn che giấu hành tung cũng khó.



Trên thuyền lớn xuất hiện bóng người, Du nhận ra một trong số đó chính là nữ tế (con rể) của Hộ Quốc đại tướng quân Âu Dương Phụ Thiên, nhờ chút bóng thừa của thái sơn nhạc phụ mà được giữ vị trí đầu mục phòng giữ kinh thành. Xem như là một người an phận, không có chỗ nào đặc biệt, đại danh hình như gọi… Trịnh Trường Tắc? Phu phụ tướng quân cùng nữ nhi không có lộ diện, nhưng thấy bóng người mơ hồ qua tấm lụa mỏng ở cửa sổ lầu hai, chắc là phép tắc nữ nhi không tiện xuất đầu lộ diện, chỉ có thể thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ.



Bởi vì là chuyện tư, nên mặt hồ không bị giới nghiêm, thuyền lớn thuyền nhỏ vẫn lai vãng trên hồ, chỉ có điều đều tránh xa hơn thuyền của tướng quân hơn một trượng. Không đúng, có một chiếc thuyền lá đang đi với tốc độ cực nhanh nhằm vào phía thuyền tướng quân.



Ha hả, có náo nhiệt để xem rồi. Du tìm một cây đại thụ, dựa lưng vào, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trêu cười chuẩn bị xem trò vui.



.



Đội thuyền hộ vệ cũng đã chú ý tới thuyền ấy, có người đứng ở đầu thuyền giương giọng quát bảo ngừng lại. Thuyền ấy vẫn giữ tốc độ như cũ.



Người trên thuyền lớn cũng đã cảnh giác, châu binh bên bờ trong lòng bắt đầu thở dài, phiền phức tới rồi!



Chờ một chút! Du đột ngột đứng thẳng lên.



Người hùng phong vạn trượng đứng đầu thuyền đón gió kia…



Thiết Ngưu?!



~*~



[1] Nguyên văn: 庐山真面目



“Lư sơn chân diện mục” là một điển tích được lấy trong bài thơ “Đề Tây lâm bích” của Tô Đông Pha (Tô Thức), biểu thị cho một sự việc đã rõ ràng.