Ván Cược
Chương 15 :
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Thành thật mà nói, Hoàng Phủ Du đối với Thiết Ngưu cũng không có mấy phần dục vọng, bất luận là nhìn ngang nhìn dọc như thế nào, Thiết Ngưu đều không giống người có thể khơi dậy được dục vọng nam nhân. Thế nhưng! Thiên hạ Lịch vương ngài đây không nuốt trôi được cục tức này, cho dù chỉ là vì mặt mũi nam nhân, y cũng phải giữ lấy thân thể “thê tử”. Y cho rằng chỉ có thông qua chuyện ấy, mới có thể khiến con trâu ngốc đang đột biến hung mãng kia nhận rõ sự thật ai mới là lão đại. Hơn nữa, vài câu thố nhị gia kia đích thực đã chọc tức Du, bản thân y lớn lên anh tuấn, thậm chí còn có người dùng từ mỹ lệ để miêu tả về y, lúc đầu tiểu tử Thiết Ngưu kia cũng mắt mù nhận lầm y là nữ nhân, nếu như đi đường, nói cho người khác biết chuyện y vóc người thon dài mị lực phi phàm cùng với Thiết Ngưu thân cao tám thước cường tráng ngang tàng là một đôi phu thê, đại khái chín phần mười sẽ nói y là phía bị đè! Vì thế, y phải xuất hết thủ đoạn múa roi cưỡi trâu chinh phục con trâu điên, phát huy hùng phong nam nhân mới được!
Giữa tiếng rống bậy của Bắc Nhạc cuồng nhân, xé lột y phục của hắn, tách ra hai chân của hắn, ảo tưởng trước mắt chính là đệ nhất mỹ nữ thế gian, vén lên ngoại bào, thoát quần xuống, tự dùng tay để cương lên—— Lịch vương trong lòng rất ấm ức, đã dạy dỗ con trâu điên này mà y còn phải tự lực cánh sinh! Từ trước đến giờ đều không phải là những kẻ khác hầu hạ y sao!
“Con bà ngươi! Đồ lợn đực thích đi cửa sau! Đồ chó hoang thích ăn phân người! Mẹ nhà ngươi! Ngươi dám đem thứ cái đồ dơ bẩn kia chạm đến mông lão tử (ông đây) thử xem! Lão tử nếu không xé ngươi thành mười chín hai mươi mảnh, lão tử sẽ không mang họ Thiết!” Bắc Nhạc cuồng nhân đỏ bừng hai mắt, chửi ầm lên, chửi đến mức nước bọt bắn tung tóe.
“Con trâu đần độn nhà ngươi! Con trâu ngu ngốc! Ta cho ngươi chửi!”
“Oa!” Mãng ngưu kêu thảm thiết.
Du bị chửi đến đầu nổi gân xanh liền bất chấp tất cả, nhìn độ cứng đã tạm được, liền thoa chút nước bọt, không có chút ân cần, dốc sức, nhắm ngay cúc hoa khít chặt mà đem thứ cứng rắn kia tiến thẳng vào được ba phân.
“Đau quá! Đau chết lão tử mất! Con mẹ ngươi! Cái thứ kia của ngươi làm từ đá à! Đồ biến thái nhà ngươi… Con bà ngươi…Lão tử phải giết ngươi! Lão tử nhất định sẽ giết ngươi! Ngao!”
Cái này thật sự là đau! Không phải giống như loại đau đớn chỉ khiến Bắc Nhạc cuồng nhân nhíu mày.
“Không phải công phu của ngươi lợi hại sao! Chừng ấy đau đớn thì chịu không nổi rồi!” Du một bên nỗ lực chọc sâu vào một bên nói lời châm chọc. Ha, người luyện võ thật không giống nhau, kẹp chặt quá khiến y không ra vào đươc. Đây còn là đã điểm nhuyễn ma huyệt, nếu như không điểm, liệu có thể kẹp gãy của y hay không?
“Ngao ngao ngao…! Lão tử với ngươi không oán không thù… Phải chỉnh lão tử đến vậy sao! Oa a! Nhẹ chút nhẹ chút! Công lực của lão tử cũng chưa tu luyện tới mức đó…Đau quá! Ngươi đồ con la động đực, con lợn biến thái! Thố nhị gia ngươi đồ con lừa hôi, con chó đáng chết, con gà trống không biết xấu hổ… A a a!” Mẹ ơi, lão tử đây đã đắc tội với ai chứ!
“Con trâu đần ngươi hết bài thô bỉ này đến bài khác! Ta cho ngươi giả ngu! Ta cho ngươi không thừa nhận! Hôm nay bản vương không đem ngươi thao đến chết đi sống lại! Bản vương với ngươi cùng mang họ Thiết!”
Bị chửi như mấy con gia súc khiến Du nộ hỏa công tâm! Cắn chặt răng dốc sức!
“Oa!” Cái mông lão tử nở hoa rồi… Bắc Nhạc cuồng nhân khóc không ra nước mắt. Ngày hôm nay sao yêm lại xui đến thế chứ! Đụng ngay phải một tên thố nhị gia võ công cao cường còn giảo hoạt hung ác cộng thêm đầu óc không bình thường.
Vận khởi công lực, nhằm đúng mục tiêu, cả người đâm sâu!
“Rẹt” Tiếng xé rách rất nhỏ.
Nếu như trước đó Bắc Nhạc cuồng nhân không có bị điểm huyệt, lần thúc vào này nhất định có thể làm cho cái lưng trên mặt đất của hắn cong lên ba thước! Cho dù là Bắc Nhạc cuồng nhân được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ lần này cũng bị hành đến mức chỉ biết trợn trắng mắt thiếu chút nữa là không còn hơi để thở.
Hạ thân truyền đến thống khổ vượt quá giới hạn, hơn nữa tiếng xé rách kia, hắn biết cái mông của mình khẳng định là thống khổ không còn gì hơn nữa! Giữa cực độ đau đớn, sâu trong lòng đại hán đang phi thường nghiêm túc suy nghĩ: sau này yêm đi nhà xí có thể bị dò hay không?
Tình hình của Du cũng không tốt là bao. Chỗ ấy của tên lỗ mãng này đặc biệt chặt đến mức y phải cắn chặt răng ép bản thân nhẫn nại khổ sở. Y chưa bao giờ làm sự tình này phải chịu thống khổ đến như vậy! Nói thật, Du có điểm hối hận. Tốt xấu gì cũng cần thoa cái gì đó vào mới được. Để làm chi lãng phí thời gian mà lại khiến bản thân chịu khổ a!
Nghĩ tới đây, Du không có lương tâm cũng không quản người dưới thân chịu không nổi, lại lần nữa hít một hơi tự rút ra dương v*t mạnh mẽ từ nơi khô khan chật hẹp kia, vừa nhìn, phía trên dính huyết, biết bên trong con trâu kia bị y làm thụ thương, mặc kệ thế nào, mở cái túi bách bảo (trăm đồ quý) đeo riêng ở bên hông, lấy ra lọ mỡ trai phòng ngừa khô hanh, quét một lượng lớn, trước tiên quệt lên bảo bối, bảo vệ tốt cho mình xong, lúc này mới bắt tay vào thoa toàn bộ phần còn lại vào khe mông của đại hán đang kêu loạn lên kia.
Vỗ vỗ cái mông rắn chắc của hắn, nam nhân nở nụ cười giả tạo, “Hiện tại, bản vương có thể ngọt ngào hưởng thụ nương tử rồi, hắc hắc.”
Vén lên ngoại bào, chỉ lộ ra bộ phần cần thiết, nhấc hai chân của Bắc Nhạc cuồng nhân cố định bên hông, nhắm ngay mục tiêu!
Phốc.
Ha… Lần này thuận lợi hơn rồi. Thoáng một cái đã tiến vào được hơn phân nửa, Du khép mắt hưởng thụ.
Ngao ngao ngao ngao ngao! Lão tử muốn chết! Lão tử muốn chết! Lão tử bị kẻ khác đâm phía sau! Ô ô! Cắn chặt răng, Bắc Nhạc cuồng nhân không chửi bậy nữa, hắn thề! Hắn nhất định phải phá giải huyệt đạo vùng dậy đánh cho tiểu bạch kiểm biến thái thành trư kiểm (đánh cho tên mặt trắng biến thái thành mặt lợn)! Sau đó bẻ gãy tứ chi của y vặt sạch cái na căn tai họa đang ra vào trong người hắn rồi ném xuống hồ Động Đình cho cá rỉa!
Lịch vương không biết những điều người dưới thân đang suy tính, chỉ truy đuổi theo cảm giác tuyệt vời. Nơi chật hẹp khô khan kia đã không còn khô khan, nhục huyệt gây trở ngại lúc đầu hóa thành gắt gao bao vây lấy thứ cứng rắn của y, cảm giác đau đớn có thể bẻ gãy cũng biến thành khoái cảm tê dại, càng sâu vào trong, lực hút càng lớn, không tự chủ được thẳng tiến vào trong một chút lại thẳng tiến, thẳng đến khi bụng dưới dán chặt khố bộ của Bắc Nhạc cuồng nhân.
Chờ cho hai người kia chuẩn bị tốt nước tắm, Du mở miệng nói: “Tiền trọ của mọi người trong đại thông phô, dù nhiều hay ít, toàn bộ để ta trả. Ngoài ra, đặt vài bàn yến tiệc khoản đãi bọn họ, để bọn họ ăn uống no đủ. Nói là Thiết Du ta cảm kích bọn họ chiếu cố huynh đệ của ta, đây là ngân phiếu hai trăm lượng, thiếu thì nói với ta.”
Nhận lấy hai tờ ngân phiếu kia, tiểu nhị tử không thể tin được liền hỏi lại một lần: “Dùng trăm lượng bạc?”
Du gật đầu, “Còn thừa thì phân ra cho bọn họ làm lộ phí. Xuống dưới đi, không có việc gì thì đừng tìm ta.”
Tiểu Nhị Tử cầm ngân phiếu cùng người làm thuê hết sức phấn khởi tạ ơn rồi rời đi. Đặt yến tiệc tới một trăm lượng bạc, bọn họ cũng có thể kiếm được không ít.
An bài ổn thỏa tất cả, hòa nước cho ấm, Du lúc này mới quay người đi tới trước giường, mang biểu tình băng lãnh, hai tay cởi bỏ y phục trên người Thiết Ngưu, bế hắn vào trong bồn tắm.
“A…!” Thiết Ngưu rên một tiếng thảm thương, cả người vùng vẫy né tránh.
Nước không quá nóng mà. Du thấy lạ, càng ra sức nhấn hắn xuống.
Thiết Ngưu bật lên tiếng khóc rên rỉ, liều mạng vùng vẫy thân thể.
Ôm lấy người trong bồn, nhìn Thiết Ngưu trong vô thức khép chặt hai chân, Du bừng tỉnh đại ngộ. Vội vã dùng chân kéo cái ghế để ngồi xuống, ôm người kia ra, cẩn thận để hắn nằm sấp trên đùi, tách ra bắp dùi khép chặt của hắn. Quả nhiên không ngoài dự đoán! Cái miệng phía sau của Thiết Ngưu sưng đến tím bầm, cả mấy nếp gấp cũng hằn lên, chạm nhẹ một cái, hắn liền đau đến run rẩy.
Nhìn miệng sau của hắn có chút vết bẩn, biết hai ngày nay hắn chịu không ít khốn khổ, vừa yêu thương vừa buồn cười lắc đầu, dùng khăn ướt tẩm nước ấm cẩn thận lau qua cho hắn.
Du làm thật tự nhiên, y thậm chí còn không hề nghĩ ngợi, Hoàng Phủ Du y làm chuyện này có bao nhiêu phần kỳ quái mất tự nhiên! Hiển nhiên y cũng hoàn toàn không có nghĩ rằng y không nên làm loại việc này, chỉ là y rất tự nhiên vệ sinh thân thể cho con trâu ngốc kia.
Mà Phi Long song vệ nấp ở một nơi bí mật gần đó để bảo hộ phi thường không may chứng kiến trọn vẹn một màn kia, thiếu chút nữa đều rớt hết bốn con mắt. Nói ra thì ai sẽ tin? Việc đó! Việc đó Lịch vương! Y vậy mà tự mình giúp một hán tử đần độn tẩy rửa cái mông?! Nhưng mà ánh mắt hàm chứa ý cười?
Vệ sinh xong bên ngoài, còn có bên trong, đoán ra bên trong của hắn khả năng bị thương rất nặng, không khỏi có chút hối hận ngày đó không nên cậy mạnh làm bậy, không phải vậy! Không may chính là y!
“Tiểu tử thối! Dám để bản vương hầu hạ ngươi! Sau này sẽ ghi lại đòi nợ ngươi!” Nhẹ nhàng phát vào mông của hắn, coi như giáo huấn.
Tuy rằng rất nhẹ, Thiết Ngưu vẫn rên một tiếng.
Đến lúc bế vào trong bồn nước ấm thì, “A…” Thiết Ngưu giãy giụa đứng lên.
“Được rồi! Đừng có lộn xộn! Ngốc quá!”
“A Du…? Đừng…” Thiết Ngưu nhất thời tỉnh táo lại.
“Ngươi còn biết A Du? A! Ngươi là con trâu ngốc! Không phải ngươi được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ đấy thôi! Sao đẩy bản thân tới hoàn cảnh này! Vậy mà còn nằm ở trong khách điếm tầm thường này diễn xiếc! Ngươi không tự mình chữa thương sao! Còn có chưởng trước ngực là do ai đả thương. Ta cũng không nhớ rõ là xuất chưởng kình lực thẳng vào người ngươi! Ngươi con trâu ngu ngốc này! Quả thực là đần độn hết chỗ nói! Vẫn còn muốn giả bộ với ta! Ngươi chạy đi! Xem lần sau ngươi lạc đường còn ai cứu ngươi! Nếu ta không gặp được ngươi thì sao rồi? Ngươi có phải chuẩn bị chết ở khách điếm này không! A! Ngươi nói đi!” Càng nói càng giận, tay cũng không tự chủ dùng sức mạnh hơn.
“A a a!” Thiết Ngưu thảm thiết kêu đau.
A, hỏng rồi. Vội vã rút khăn bông ra, chỉ thấy phía trên đã dính tơ máu. Du mạnh miệng không muốn thừa nhận bản thân yêu thương con trâu ngốc này, cực không có phong độ mà chửi ầm lên: “Kêu cái gì mà kêu! Ngươi không im để ta rửa vết thương thì vĩnh viễn không khỏi được! Nhịn chút đi!”
“Ô ô, A Du… Ngươi thật nhẫn tâm…” Thiết Ngưu khẽ nhếch miệng, khổ đến nỗi không còn gì khổ hơn.
~*~
[1] Đại thông phô: Một căn phòng lớn, gồm nhiều chiếc gường ghép lại với nhau dành cho những người ít tiền ở trọ.