Ván Cược
Chương 3 :
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Ba nghìn cấm vệ quân nghênh hôn đến tiểu trấn phụ cận Úc sơn thôn còn mang theo một phong mật thư.
Du, hoàng bạch lưu thất[1], cha nóng ruột, mệnh lệnh nhận thư về ngay.
Hoàng Phủ Du xem xong tờ giấy giấu trong viên sáp, nắm tay lại xé thành bột phấn.
“Báo cho chủ tử ngươi, trong vòng mười ngày bổn vương sẽ hồi kinh.”
“Tuân lệnh.” Người truyền tin đầu gối chấm đất, gật nhẹ đầu, nhanh chóng rời đi, truyền khẩu tín (lời nhắn miệng) về kinh.
“Người đâu! Lệnh cho đội quân nghênh hôn lập tức khởi hành!”
~*~
“Ca, ca nói sau nửa tháng nử tử kia sẽ quay lại đón ca nhập kinh, nhà cửa hiện tại đã hoàn toàn sạch sẽ, hành lý cũng đã đóng gói, phòng ở cũng đã đồng ý cho Lý bá mượn, tại sao đến bây giờ đến cái bóng bà mối cũng không thấy vào cửa?” Ca không phải là bị người ta lừa chứ? Nhiễm Hoa sắc mặt lộ vẻ hoài nghi.
Thiết Ngưu đem cây rìu mỗi ngày đều dùng cất vào một cái rương mây đơn giản, đóng nắp rương lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất sờ sờ cái rương không hề nhúc nhích.
“Ca, muội đang nói với ca mà!” Nhiễm Hoa hạ eo thon, rống vào lỗ tai đại ca.
“A! Oa a! Nói, nói, muội nói!”
“…, muội nói ca cất rìu đi làm gì?! Mang đến kinh thành để nhà tẩu tử (chị dâu) chẻ gỗ sao! Còn cả chăn, ca mang nó đi làm gì? Chẳng lẽ nhà tẩu tử khó khăn đến mức ngay cả chăn bông cũng không có cho ca dùng sao? Lại còn dây thừng này, ca mang theo để làm gì! Còn có…, ca! Muội đang nói với ca đó——!” Nhiễm Hoa bị cái ca ca từ ngốc biến thành đần kia làm cho phát cáu!
Đã nửa tháng nay Thiết Ngưu đều là cái dạng này, cả người giống như lềnh bềnh giữa không trung. Lúc đang làm việc bình thường tự nhiên lại cười ngây ngô, nhìn mặt đất cười “hắc hắc hắc” không ngừng, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Hoặc là giống như hiện tại, thất thần không biết lạc ở chỗ nào rồi.
“Ca, ca khẳng định nữ nhân kia không phải hồ ly tinh?” Nhiễm Hoa vươn tay ra trước mặt Thiết Ngưu quơ quơ, không dám nói chắc ca ca mình rút cuộc còn lại mấy hồn mấy phách.
Thiết Ngưu mắt nhìn muội muội nhưng hồn đã sớm bay đến chỗ vợ mình. Từ ngày cứu nàng rồi hứa hẹn trọn đời với nhau đến nay đã mười chín ngày rưỡi, người ấy nói nàng ở nhà của bằng hữu trong thị trấn gần đây, cũng không cho hắn đến thị trấn đó gặp nàng, chỉ nói chờ nàng nửa tháng, khi đó sẽ có đội ngũ nghênh hôn của phụ thân phái đến đón hắn. Nhưng đã sắp hai mươi ngày vẫn không thấy bóng dáng mỹ nhân, ngày ngóng đêm mong, càng mong nhớ trong lòng càng vui.
Sắp rồi, yêm sắp được gặp nàng rồi. Sau này gả cho nàng rồi, yêm nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, quyết không để cho nàng lại làm cái việc ngốc ngếch coi thường mạng sống như vậy! Yêm thề với cha mẹ, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ nàng! Cho dù nàng không sinh được oa nhi.
Nhiễm Hoa thở dài, quyết định từ bỏ việc nói chuyện với đại ca, nhìn sắc trời, chuẩn bị vào nhà làm cơm trưa.
Ngay lúc nàng vừa nhấc chân, “Ca! Tỷ! Nguy rồi! Ca——! Tỷ——!” Tiếng kêu to thảm thiết mang theo hưng phấn từ xa vọng lại, nghe tiếng thì hình như là Tiểu Du Đầu.
“Phanh!” một tiếng, Tiểu Du Đầu xô mạnh cánh cổng, lập tức vọt vào, vẻ mặt bất minh nhào vào trong lòng đại ca, hưng phấn nói to: “Ca, đại ca, đệ nói cho ca nghe! Trong thôn có thật nhiều quan binh! Thật nhiều nha! Thôn trưởng lý trưởng Vương lão đầu Trương đại gia Lưu qua tử (qua tử: người què)…, hễ là quản sự trong thôn đều phải ra ngoài nghênh đón! Nghe nói còn có cả đại quan của thị trấn, trong thôn ngoài thôn đứng đầy người nha! Ca, ca nói xem có phải quan binh đến bắt cường đạo hay không? Đệ thấy nhị đại gia ở thôn Đông rất giống nha! Còn có Lưu đại nương eo trâu nước nhìn qua giống như lừa gạt tiểu hài tử đi bán! Ca, đám quan binh kia giương cờ to, cưỡi ngựa lớn, muốn bao nhiêu uy phong thì có bấy nhiêu uy phong…”
Lý lão bá ở nhờ nhà Thiết gia mang theo thần sắc kì quái đứng ở đỉnh núi nhìn theo đoàn người ngựa đi về phía xa, trong miệng lẩm bẩm “… Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được…”
Ngoại trừ Thiết Ngưu hân hoan cười ngốc, hai người Tiểu Du Đầu không biết chuyện gì đang xảy ra và Nhiễm Hoa mơ mơ hồ hồ bị người cung kính nghênh tiến vào kiệu. Đến lúc Nhiễm Hoa muốn tìm đại ca để hỏi rõ ràng mọi chuyện mới phát hiện bọn họ tìm sao cũng không thấy đại ca. Lần chia cách này kéo dài suốt một tháng. Sau đó chỉ ngẫu nhiên gặp vài lần, lần gặp nhau sau nữa đã là nhiều năm sau.
~*~
Nửa tháng sau, cuối cùng đại đội nghênh hôn trùng trùng điệp điệp cũng trở về kinh.
Bảy ngày trước khi Hoàng Phủ Du về đến kinh, từ hoàng cung cho đến vương phủ đều chuẩn bị cho đại hôn tối nay sẽ được hoàng thượng đích thân chủ trì, đồng thời hoàng hậu quý phi cũng đến xem lễ.
Văn võ cả triều chấn động, không biết Lịch vương luôn luôn mắt cao tới đỉnh (tiêu chuẩn cao) lần này ra ngoài du ngoạn đã vừa ý mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như thế nào. Nhất là những công chúa thiên kim tiểu thư khuê các vốn thâm thương trộm nhớ, bây giờ lòng lại tràn đầy oán hận, tất cả đều phỏng đoán Thiết thị đột nhiên nhảy ra này tú ngoại tuệ trung (bề ngoài xinh đẹp, bên trong trí tuệ), lại tinh thông cầm lỳ thư họa như thế nào! Mà có thể mê hoặc người như Lịch vương đến đầu óc choáng váng, cam tâm tình nguyện nghênh đón nàng làm đệ nhất vương phi của hoàng triều.
Thiết Ngưu cái gì cũng không biết. Hắn bị người ta nhốt trong thùng xe, ăn uống đái ỉa đều có người chuyên trông giữ, đệ muội cũng tìm không thấy, A Du cũng không thấy bóng dáng, sốt ruột đến mức muốn đánh người. Nếu không phải trước khi đi A Du đã bảo hắn yên tâm, đệ muội đến kinh thành sẽ được gặp, cũng bảo hắn phải ngoan ngoãn không được chạy loạn, hắn đã sớm phá mui xe tìm kiếm đệ muội rồi.
Ngô huynh đệ khổ sở vất vả trông giữ hắn nói đến kinh thành rồi, Thiết Ngưu không được ăn cơm từ hai ngày trước, đói đến choáng váng, vừa mới xuống xe chưa kịp hít thở không khí đánh giá hoàn cảnh bốn phía đã bị hai lão mụ tử và hai tiểu công công kéo vào một gian phòng lớn, nói là muốn tắm rửa thay y phục. Lúc đám người đó muốn cởi y phục hắn, Thiết Ngưu mới kịp phản ứng, đuổi toàn bộ bốn người ra ngoài, tự mình cầm khăn tắm từ đầu đến chân, tắm một lần lại một lần, tắm đến lúc hoàng hôn sắp qua lão mụ tử mới nói có thể thay y phục.
Thay váy gấm sắc đỏ, mang vào giày thêu cỡ lớn làm riêng theo yêu cầu—— Lúc đầu Thiết Ngưu không muốn mặc nhưng lão mụ tử nói nếu hắn không muốn mặc thì không phải mặc nhưng cũng sẽ không để cho hắn ăn cơm, bất đắc dĩ hắn đành phải mặc vào váy áo miệt hài làm cả người vạn phần khó chịu. (miệt hài: giày và tất)
Lược bỏ phần chải đầu trang điểm phiền toái—— đây là do chính Lịch vương gia phân phó, vương phi trời sinh đoan trang, không cần phấn son, thay vào đó phủ thêm khăn trùm đầu là được.
Lão mụ tử và tiểu công công được phái đến hầu hạ đều là tâm phúc của Lịch vương, tất nhiên là người hiểu chuyện, thấy cái gì cũng làm như không thấy.
Màn đêm buông xuống, ngày đẹp giờ lành, tốt cho hôn sự, Lịch vương thú phi.
Phủ thêm khăn trùm đầu, Thiết Ngưu đói đến mức nhược bất cấm phong (yếu ớt không chịu nổi gió)được người đỡ vào đại sảnh vương phủ.
~o.o~
[1] Hoàng bạch lưu thất: (tạm dịch) ngân lượng hoàng gia bị thất lạc trên đường vận chuyển.
[2] Ngũ trảo kim long:
ngu-trao-kim-long-s
[3] Mỗi phẩm vị của quan lại và phi tần Trung Quốc thời cổ đại được chia thành chính phẩm (正品) và tòng phẩm (从品). Ví dụ, nhất phẩm sẽ được chia thành chính nhất phẩm (正一品) và tòng nhất phẩm (从一品),… Theo đó, tòng nhất phẩm sẽ thấp hơn chính nhất phẩm và cao hơn chính nhị phẩm. Như vậy, chính nhất phẩm là phẩm vị cao nhất trong hệ thống này.