Ván Cược
Chương 5 :
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Ngoài phòng mưa bắt đầu rơi, từ nhỏ dần chuyển lớn.
Giọt mưa rơi xuống mái hiên, phiến đá trên mặt đất, thanh âm “sàn sạt” như thúc giục lòng người thêm lạnh lẽo.
Thiết Ngưu không ngủ, nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi lạnh buốt bên ngoài. Người bên cạnh dường như đã ngủ say, hô hấp vững vàng, đều đặn.
Hắn nhớ rõ vào cái đêm phụ mẫu ra đi, thời tiết cũng như thế này, đêm đó trời cũng mưa rất to. Lạnh quá, hắn mở mắt. Lẫn trong tiếng mưa rơi sàn sạt tựa như có tiếng ai đang khóc. Nhẹ nhàng điểm mũi chân trần, cẩn thận mở cửa phòng, Thiết Ngưu từng bước từng bước hướng đến nơi tiếng khóc phát ra.
Là đa (cha), đa đang khóc. Vị phụ thân đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời, chân đạp đất) trong suy nghĩ của hắn đang che mặt đè thấp thanh âm, khóc rất bi thương.
Đa…? Hắn nhỏ giọng gọi.
Phụ thân ngẩng đầu, trên gương mặt trung hậu hiền lành kia đã khắc sâu bao nét tiều tụy. Nhưng hắn còn nhỏ, không hiểu được gương mặt đau thương ấy của phụ thân biểu hiện điều gì.
Đa…Nương đâu? Trong phòng không có bóng dáng xinh đẹp của mẫu thân.
Phụ thân nhìn hắn, nhìn thật lâu.
Ngưu Ngưu, đáp ứng đa, sau này phải chăm sóc thật tốt cho đệ muội, biết không?
Dạ.
Phụ thân đứng lên, đi tới xoa xoa đầu hắn. Hắn thấy tay phải phụ thân cầm một cây trâm, hình như là cây trâm ngọc mà mẫu thân thích nhất.
Đa, đa đi đâu thế?
Phụ thân dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn. Nếu lúc ấy hắn hiểu chuyện như bây giờ, hắn nhất định có thể nhìn ra phụ thân đã chẳng còn hồn phách.
Đa, đa chờ yêm…! Hắn đuổi theo bóng dáng cao lớn ấy, mặc cho cái lạnh thấu xương của màn mưa dày đặc nhanh chóng thấm vào người.
Phụ thân trèo lên đỉnh núi cao nhất sau nhà, hắn cũng theo sau, một hồi ngã ngã bò bò cũng lên được đỉnh núi nhỏ.
Đa… Thiết Ngưu vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo phụ thân.
Ngưu Ngưu, đa phải đi cùng với nương con, đa xin lỗi…
Đa, đa với nương đi đâu? Nương đâu rồi?
Phụ thân chỉ im lặng, bình thường người cũng chẳng nói nhiều, những lúc ở nhà cũng luôn thấy người mỉm cười nhìn mẫu thân, dù có buồn người cũng chẳng lên tiếng, mải miết làm lụng, rất ít khi nói ra ý kiến của mình.
Thiết Ngưu trơ mắt nhìn phụ thân dùng tay đào đất đá trên đỉnh núi, đất đá từng chút một bị đào lên, dần tạo thành một cái hố.
Đa… Đa đang làm gì vậy?
“Không cần, không cần! Lịch vương nhất ngôn cửu đỉnh (biết giữ lời) khắp thiên hạ đếu biết. Ngươi nói có tức là có, ha ha ha ha a.” Trí liên tục xua tay, bước nhanh ra ngoài, lúc vừa đi qua cửa lớn, như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Du, theo lễ nghi cung đình, ba ngày sau đừng quên mang Vương phi đến yết kiến phụ hoàng mẫu hậu.” Nói xong liền chuồn mất.
Nhìn theo bóng đáng Trí, Du dẫn ra ý cười, cao giọng nói: “Đa tạ đã nhắc nhở. Trí, cảm tạ ngươi hôm qua giúp ta chu toàn, xin nhận phần tình ý này. A, đúng rồi, trời mưa đi đường cẩn thận! Ha ha ha!”
“Tiểu Vi, ngươi vào đi!” Du nhàn nhã hướng ngoài cửa gọi.
“Thuộc hạ khấu kiến vương gia! Chúc mừng vương gia đại hôn.” Ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh nhanh chóng tiến vào, quỳ xuống trước mặt Lịch vương.
Tựa như lơ đễnh nhìn lướt qua biểu tình của thuộc hạ tâm phúc, Du gật gật đầu, ý bảo nàng đứng lên nói chuyện.
“Vương gia,”
“Nói.”
“Thuộc hạ đã tra rõ sự tình người giao.”
“Ừm, nói chi tiết đi.”
“Vâng, sau khi tiếp lệnh, thuộc hạ lập tức điều động nhân thủ của Trích Tinh các đi điều tra việc này, sự tình phát sinh ở…” Trích Tinh các Các chủ Thái Tiểu Vi phụ trách thu thập tình báo cho Đặng Tiêu lâu đem tin tức đã điều tra nhiều ngày bẩm rõ từ nhỏ đến lớn không dám sót một chỗ.
Nghe xong, Du không nói một lời, cân nhắc lại một lần nữa kế hoạch đã hình thành trong đầu.
“Ngươi và Ngô Trịnh Thiên đều là người thường xuyên xuất nhập vương phủ, chắc hẳn đã biết ít nhiều chuyện về vương phi của bổn vương. Ngô Trịnh Thiên đã gặp rồi, tối nay, ngươi tìm thời gian mà lại đây.”
“Dạ…”
“Tiểu Vi,”
“Có thuộc hạ.”
“Vất vả cho ngươi rồi.”
Thái Tiểu Vi hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc mênh mang trong lòng, “Vì Lịch vương, vì lâu chủ, thuộc hạ muôn lần chết cũng không từ! Thuộc hạ cáo lui.”
Hoàng Phủ Du khóe miệng mỉm cười nhìn theo thân ảnh yểu điệu của Thái Tiểu Vi xa dần, đưa tay gọi nha hoàn phân phó mọi việc.
~o.o~
[1] Theo hiểu biết nông cạn của bạn Hồng, ghế thái sư là ghế chỉ vị thứ của người ngồi trong phòng. Chủ vị là ghế ở giữa, cho người có địa vị cao nhất; ghế thái sư là ghế bên cạnh (hình như thường ở bên tay phải), cho người có vai vế cao thứ hai.
[2] Ba thước = một mét; bạch lăng: lụa trắng. Ban cho ba thước bạch lăng ý nói để treo cổ tự vẫn vì vi phạm lễ tiết.