Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 14 :

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Đêm hôm nay, Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi nói rất nhiều chuyện, chàng nói cho cô biết những chuyện xảy ra sau khi ly biệt, kể lại vụ án của Thất Sát trang và Cửu Linh Đạo chưởng, nói về vụ mất tích của Tô Tiểu Bồi, rằng máu dây đầy trong phòng cô, nói cho cô biết những người và đầu mối bọn họ đã tìm kiếm hỏi thăm. Chàng còn kể về quẻ tự của Cửu Linh Đạo chưởng, nói Cửu Linh Đạo chưởng kiên trì nhất định muốn chàng vào Linh Lung trận.



“Đến giờ nghĩ lại, đúng là phải cảm kích ông ta.” Nhiễm Phi Trạch ngồi trên chiếc hộp đao cùng Tô Tiểu Bồi, ngẫm lại mà thấy hơi sợ. Nếu như chàng không đến, Tô Tiểu Bồi bị mắc trên cây, liệu có ai phát hiện ra không. Có người phát hiện ra rồi, sẽ liều mạng cứu nàng sao?



Tô Tiểu Bồi không nói gì, cô đang đắn đo xem vì sao mình lại bị ném đến chỗ này, hệ thống dây tơ hồng của Nguyệt Lão sắp xếp như vậy là có dụng ý gì?



“Cái cây đó, trận pháp đó, có chỗ nào đặc biệt không?”



“Theo ta tính toán, đó là ngọn nguồn trận pháp của Linh Lung trận. Cây cao như vậy lại có thể di động, hễ chuyển mình là núi động đất rung, chứng tỏ cơ quan được thiết kế rất sâu ở bên dưới. Linh Lung trận này được dựng lên từ gần một trăm năm trước, qua mấy chục năm mọi người xông vào các cửa mà nó vẫn hoạt động, ngoại trừ có vài phần bảo vệ của người đời sau, thì e là do sự tuyệt diệu trong thiết kế của cơ quan trước đó. Nàng biết đấy, ám khí trong cơ quan luôn có hạn, dùng hết rồi thì sẽ không còn nữa. Nhưng Linh Lung trận hết trận này nối tiếp trận khác, luôn khiến người ta không sao đoán được. Hôm nay thấy được Thiên Ti Ngân Nhận đó, cũng coi như là được mở rộng tầm mắt. Có điều chúng ta hủy cái cây đó rồi, e là trận hình trong núi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”



“Thế chúng ta phải làm thế nào?”



“Đốt đống lửa, ngồi đây chờ đợi. Chỗ này an toàn, lại có nguồn nước. So với ra ngoài tìm người khác, chẳng thà đợi bọn họ đến tụ tập ở đây còn hơn.”



Đúng thật là, lười nhác quá đi thôi. Trong lòng Tô Tiểu Bồi lại nghĩ, vì có mình làm liên lụy, Nhiễm Phi Trạch chắc không tiện chạy loạn, xông bừa vào các nơi nữa.



“Huynh cảm thấy quẻ của Cửu Linh Đạo chưởng có chuẩn không?” “Án mạng” của cô cần phải suy nghĩ cẩn thận thêm, cô không cách nào giải thích được trong khoảng thời gian mất tích đã đi đâu, nên phải di chuyển sự chú ý của Nhiễm Phi Trạch vào chuyện khác thì tốt hơn.



“Ừm.” Nhiễm Phi Trạch gật đầu. “Khá là thú vị.” Nếu là trước đây, chàng chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng mà “kỳ duyên đã đến”, “trong nguy hiểm cứu được duyên”, tuy vẫn chưa biết bên trong còn có điều gì cổ quái, nhưng Cửu Linh Đạo chưởng thực sự đã đoán trúng rồi. Nhiễm Phi Trạch cảm thấy dựa vào bản lĩnh của Cửu Linh Đạo chưởng, ông ta chẳng thể không chút dấu vết mà đưa được một người sống sờ sờ như Tô Tiểu Bồi lên trên cái cây đó. Huống hồ, Lâu Lập Đông vẫn luôn theo dõi sát sao Thần Toán môn, cũng không phát hiện ra động tĩnh gì.



“Trong nguy hiểm cứu được duyên.” Đây thực sư là ý Trời ư?



“Vụ án này có khá nhiều điểm lạ lùng. Con người của Cửu Linh Đạo chưởng tính khí cao ngạo, sư phụ ta từng nói, lúc đầu khi ông ta đến cầu Cửu Linh Trảm, là muốn binh khí phải vang động kỳ diệu, ông ta chưa đến, tiếng đã đến, hơn nữa, phải cực sắc bén, nhưng phải có chừng mực, không dễ gây tổn thương cho người khác. Cho nên, cuối cùng dựa theo suy nghĩ của ông ta, mới có Cửu Linh Trảm. Chém chặt uy lực cực lớn, nhưng lưng lưỡi đao lại dày chắc, có treo cửu linh, với binh khí mà nói, chỉ có âm thanh kỳ diệu nhưng không có sát khí thì không phải là binh khí tốt.”



Tô Tiểu Bồi gật đầu, Cửu Linh Đạo chưởng này mong muốn một vật tượng trưng cho cá nhân mình.



Nhiễm Phi Trạch nói tiếp: “Nếu muốn mưu hại giết người, cầm binh khí này đi thì chẳng thể che giấu được hành tung, lại không phải là vật sắc bén để giết người, thực không phải là hành động sáng suốt. Nhưng rất nhiều nhân vật giang hồ đều có tính khí kỳ quái như thế, binh khí của mình tuyệt đối không để rời thân, sự việc này cũng thường thấy, có điều loại người như vậy thông thường dám làm dám chịu, chỉ hận không được cho toàn thiên hạ đều biết đó là do mình làm, còn Cửu Linh Đạo chưởng sống chết không chịu nhận thì trước nay chưa từng có.”



“Cho nên ông ta thực sự bị oan uổng?”



“Điều này ta cũng không biết.” Nhiễm Phi Trạch lắc đầu. “Tuy có điểm nghi ngờ, nhưng ở bên phía Thất Sát trang kia, Quản sự Phương bình đã tận tai nghe thấy tiếng chuông, lại tận mắt nhìn thấy một góc đạo bào. Phương Bình là người chính phái, là nghĩa đệ của Trang chủ Phương Đồng, thời niên thiếu đã được Thất Sát trang thu dưỡng, tình thâm nghĩa trọng với Phương Đồng, vốn là có địa vị nhị Trang chủ, nhưng ông ta nhún nhường không nhận, chỉ muốn làm quản sự, phò trợ Phương Đồng xử lý mọi việc trên dưới trong Thất Sát trang. Phương Đồng tính tình nóng nảy, xử sự dễ đắc tội với người ta, Phương Bình tính tình mềm mại hơn, đã hóa giải không ít thù oán cho Phương Đồng. Trong giang hồ mọi người đều khá kinh trọng Phương Bình. Cho nên lời chứng của ông ta chắc là đáng tin. Có điều tiếng chuông khó phân biệt, vết cắt cũng có thể ngụy tạo, những điều này tuy không phải là chứng cứ chắc chắn tuyệt đối, nhưng hành tung của Cửu Linh Đạo chưởng lại không có cách nào kiểm chứng được. Linh Lung trận chỉ có một đường vào, Cửu Linh Đạo chưởng đi vào trận trước mặt mọi người, và không có thời cơ ra khỏi trận theo đường cũ, nếu như ông ta thực sự có thể chạy đến Thất Sát trang để giết người, ắt phải ra khỏi Linh Lung trận ở giữa đường, nhưng bọn ta đã tìm mấy ngày mà không tìm ra được đường nào có thể lén lút lẩn ra ngoài. Toàn là vách núi miệng vực, không đường nào đi nổi.”



“Cho nên bọn huynh mới khó xử mọi bề phải không?” Mắt Tô Tiểu Bồi sắp không mở ra nổi nữa, cô khoác chiếc áo khoác lớn của Nhiễm Phi Trạch, đầu gật gà gật gù.



Nhiễm Phi Trạch ngồi gần sang, đưa bả vai ra cho cô. Cô tựa vào bờ vai chàng, cuối cùng đầu đã có một điểm tựa.



“Ừm, cho nên mới khó xử.” Giọng nói của chàng nhẹ hơn, nhìn thấy Tô Tiểu Bồi nhắm mắt lại. “Ngủ đi.” Chàng xoa xoa đầu cô.



“Ngày mai, ta nhất định sẽ giúp tráng sĩ suy nghĩ cẩn thận. Phá án gì đó, ta có hứng thú nhất.” Cô lẩm bẩm, bây giờ thực buồn ngủ quá, đầu óc không vận hành nổi, không nghĩ ra được điều gì hay cả.



“Ngủ đi.” Chuyện này vốn là phiền phức lớn đối với chàng, nhưng phiền phức này lại khiến chàng tìm thấy nàng, chàng cảm thấy thực sự có duyên, nếu như Tô Tiểu Bồi có hứng thú, chàng cũng muốn cẩn thận điều tra chân tướng một chút.



Tô Tiểu Bồi thật thà không khách khí dựa vào Nhiễm Phi Trạch mà ngủ. Nhiễm Phi Trạch nghe thấy tiếng cô thở đều, biết cô đã ngủ say. Cô gối lên vai chàng, từ góc độ này nhìn qua, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, lông mi vừa dày vừa dài, ngón tay chàng khẽ cử động, lòng bàn tay hơi buồn, chàng biết mái toc ngắn của cô mềm mại mượt mà, khi xoa rất dễ chịu, lúc này không kìm được lại muốn xoa một chút. Nhưng cô ngủ rất say, chàng không nỡ làm phiền.



Do dự mấy lượt, bất giác đã qua thêm một lúc lâu rồi. Nhiễm Phi Trạch cảm thấy Tô Tiểu Bồi chắc chắn đã ngủ say, chàng khẽ động đậy vai, đầu của cô từ trên vai chàng trượt xuống. Chàng xích ra phía sau, cô trượt đến lồng ngực chàng, chàng dùng cánh tay đỡ lấy, cô vẫn không tỉnh, vẫn tiếp tục ngủ say sưa.



Chàng nhìn dáng vẻ của cô không kìm được lặng lẽ cười, lại xích ra thêm chút nữa, điều chỉnh tư thế, hạ cánh tay xuống, người cô liền nằm gọn trong lòng chàng. Chàng vuốt mái tóc cô, thấy cô lẩm bẩm hai câu, vặn vẹo mấy cái, vùi mình sâu hơn vào lòng chàng.



Chàng lại cười, dùng đầu ngón tay khe khẽ chạm vào gò má cô. “Dáng vẻ ngốc nghếch.”



Thực ra, chàng không cảm thấy nàng ngốc. Bây giờ nàng đang ngủ, rõ ràng là thật trầm tĩnh xinh đẹp, chàng nên nói “dáng vẻ xinh đẹp” mới đúng. Nhiễm Phi Trạch vòng cánh tay ôm quanh người cô, cũng nhắm mắt lại. Là ai đã hại nàng, chàng nhất định phải điều tra ra, tuyệt đối không cho hắn sống dễ dàng.



Mấy người bọn Tiêu Kỳ lúc này cũng ở một đầu khác của rừng cây đốt lửa, bên phía bọn họ địa thế cao, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy khói bốc lên từ đống lửa của Nhiễm Phi Trạch. Nhìn thì có vẻ không xa lắm lúc chiều bọn họ đi lòng vòng hồi lâu mà không thể thấy bóng dáng của Nhiễm Phi Trạch. Lúc này đêm về khuya, mọi người buộc phải nghỉ ngơi trước, giữ gìn sức lực.



Ngày hôm nay Thiên Ti Ngân Nhận vừa bị hủy, khu vực quanh đó liền nứt ra, đoản tiễn ám tiêu phóng ra liên miên như không bao giờ dứt, khiến bọn họ vô cùng thảm hại, suýt chút nữa ngã gục ở đó. Khó khăn lắm mọi người mới tránh thoát khỏi nguy hiểm, vòng ra khỏi rừng cây đó, nhưng người nào cũng bị thương. Đợi sau khi uống đan dược nghỉ ngơi điều tức xong. Tào Hạ Đông luôn mồm oán trách Nhiễm Phi Trạch, nếu không phải chàng lỗ mãng vội vã xông vào, dùng thủ đoạn cứng rắn hủy trận thì bọn họ cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm này. Ông ta thấy nếu dùng các vật như cây đá dẫn ra toàn bộ cơ quan để ám tiễn bắn ra hết rồi từ từ tiến hành cứu người thì hiện giờ sẽ không bị thương, thực là tức chết người ta mà.



Tiêu Kỳ ở bên cạnh nghe nhưng không nói gì, theo như y thấy, phương pháp của Nhiễm Phi Trạch cũng là bất đắc dĩ, trận pháp này cổ quái quá mức, cô nương đó xuất hiện cũng quá cổ quái, nếu không cứu kịp thời, vạn nhất đêm dài lắm mộng xảy ra biến cố thì phải làm thế nào? Vừa rồi bọn họ trải qua một trận đó, biết được ám tiễn, đoản tiêu ở đây số lượng nhiều vô tận, dùng cây và đá để dẫn ra thì phải dẫn đến khi nào? Dẫn ra trận mới, bọn họ ở cách quá xa không kịp cứu người, thì phải tính thế nào? Hơn nữa, kế hoạch cứu người của Nhiễm Phi Trạch bọn họ đã thống nhất, tất cả đồng ý với cách thức của chàng, sau đó mới cùng nhau động thủ. Đến giờ chút hậu quả này cũng là trong dự liệu, phải cùng nhau gánh vác, chỉ trách Nhiễm Phi Trạch thì có tác dụng gì? Nhưng Tào Hạ Đông là tiền bối võ lâm, lại là hảo hữu của sư phụ, Tiêu Kỳ chỉ đành cụp mắt không lên tiếng.



Những người khác cũng không phản đối, cuối cùng La Hoa hỏi: “Đến giờ mọi người chia rẽ các nơi, đi tìm Nhiễm Phi Trạch trước, hay là đi tìm bọn Trần Chưởng môn thăm dò đường trước?”



Không đợi Tiêu kỳ lên tiếng, Tào Hạ Đông đã cướp lời: “Đương nhiên là đuổi theo Nhiễm Phi Trạch trước, hắn ta tự xưng là thông thuộc Linh Lung trận nhất, đến giờ hắn ta ra chiêu này, biết đâu là để tránh chúng ta, giở trò xấu chứ, tóm lại bắt đầu từ việc Phương Trang chủ bị giết, trong ngoài chuyện này đều lộ ra vẻ cổ quái, Cửu Linh Đạo chưởng một mực muốn để Nhiễm Phi Trạch tham gia, là có dụng ý gì? Chúng ta không thể không đề phòng.”



Trong lòng Tiêu Kỳ rất không thoải mái, La Hoa ở bên liếc sang y, như thể muốn nghe thử ý kiến của y. Tiêu Kỳ mím môi, tuy không muốn trả lời nhưng vẫn phải nói cho rõ ràng: “Tiểu sư đệ nhà ta vẫn còn ở lại trông chừng trước vách núi, trận hình này có thay đổi lớn, cũng không biết chỗ bên cậu ấy có phiền phức gì không. Con người Nhiễm Phi Trạch tuy bình thường khinh suất thích ầm ĩ, nhưng là người chính phái, bất luận chuyện này là thế nào, ta tin huynh ấy sẽ không làm chuyện tổn hại đến thiên lý. Đến giờ ta thấy gấp rút hơn cả là đi tìm tiểu sư đệ trước, Tào Chưởng môn chớ quên, đệ tử môn hạ của ngài cũng đang ở đó, trên vách núi chỉ có hai thiếu niên bọn họ chẳng có kinh nghiệm giang hồ, nếu có sai sót, sợ là bọn họ sẽ dễ gặp nguy hiểm nhất, vẫn nên tìm được bọn họ trước rồi hẵng hay.”



Sắc mặt Tào Hạ Đông lập tức trở nên khó coi, Tiêu Kỳ nói điều này có lý, nhưng vì có lý nên đã vô tình chứng tỏ ông ta không đủ quan tâm đến đệ tử môn hạ. Vừa rồi ông ta là tức giận nóng nảy, một lòng bận tâm về Nhiễm Phi Trạch, thực sự quên mất Quách Ân và tiểu đệ tử của Huyền Thanh phái kia vẫn còn ở bên vách núi, đến giờ bị Tiêu Kỳ nói ra trước, đương nhiên sắc mặt tối sầm lại.



Những người khác nhìn thấy sắc mặt của Tào Hạ Đông thì đều biết điều ông ta đang nghĩ. La Hoa khẽ ho một tiếng, cứu vãn cục diện. “Phương đại hiệp thương thế rất nặng, cũng không tiện đuổi theo người, trời sắp tối rồi, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào an toàn để dừng chân rồi bàn bạc thêm. Trong ngọn núi này có không ít tiểu trận, mọi người đều nên cẩn thận thì hơn. Nhóm Trần Chưởng môn xuống vách núi thăm dò đường, lúc này chắc cũng lên rồi, Quách tiểu hiệp và Quý tiểu hiệp chắc sẽ có người chăm nom.”



Tiêu Kỳ không nói nữa, đeo tay nải, cầm kiếm đứng dậy. Trong lòng Tào Hạ Đông rất bực bội nhưng chẳng thể phát tác được. Tiêu Kỳ này là môn sinh Giang Vĩ An đắc ý nhất, lại là người trẻ tuổi lấy được tuyệt thế thần kiếm lợi hại hiếm có trong đám tiểu bối, tính khí kiêu ngạo, ông ta biết rõ. Nhưng người trẻ tuổi này lại chẳng nể mặt ông ta chút nào, đúng là thiếu quy củ giang hồ. Ông ta lại nhìn Tiêu Kỳ thêm cái nữa, Tiêu Kỳ cũng nhìn chẳng đáp trả ông ta, không tránh không nhường, chỉ khẽ gật đầu. Tào Hạ Đông “hừ” nhỏ một tiếng, đứng lên dẫn đầu rời đi.



Tiêu Kỳ và La Hoa đỡ Phương Bình đi theo phía sau, La Hoa đưa mắt ra hiệu với Tiêu Kỳ, ý bảo y bình tĩnh, chớ bực bội. Tiêu Kỳ thở dài, khẽ giọng nói câu “Đa tạ!” Sắc mặt Phương Bình hơi lạ, vào Linh Lung trận thăm dò đường không thuận lợi, ông ta có dự cảm chắc chắn sẽ không tìm được chứng cứ Cửu Linh Đạo chưởng giữa đường ra khỏi trận pháp, cũng không biết là thương thế và độc phát thế nào, ông ta cảm thấy tim đập nhanh, hai chân vô lực, người toát đầy mồ hôi lạnh, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng chuông thấp thoáng lúc Cửu Linh Đạo chưởng giết người.



Bọn người Tiêu Kỳ bám theo sau Tào Hạ Đông đi rất lâu, đường trong rừng cây hơi kỳ quái, lúc thì giống như sắp đi ra, lúc lại giống như đang đi vòng. Lúc này sắc trời đã tối, Tiêu Kỳ đang định nói chi bằng cứ nghỉ tại đây, bỗng thấy không trung lóe lên một đường ánh sáng, sau đó nổ ra khói trắng trên trời. Phương hướng đó cách bọn họ không xa.



“Là Nhiễm đại hiệp.” La Hoa nói. “Huynh ấy đang báo tin cho chúng ta là đã dừng chân rồi, bình an vô sự.”



“Chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Tiêu Kỳ nhân cơ hội nói. Y và La Hoa tìm kiếm chỗ sạch sẽ để Phương Bình ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên, thấy Tào Hạ Đông đang chăm chú nhìn về phía đạn khói đó, như thể định đi về phía ấy. Trong lòng Tiêu Kỳ cực kỳ khó chịu, cả quãng đường ông ta luôn đi theo hướng Nhiễm Phi Trạch đi, y biết, nhưng ở trước mặt mọi người nên cũng không tiện nói gì. Lúc này Nhiễm Phi Trạch đã phát đạn khói báo tin, giả thiết Nhiễm Phi Trạch lén lút giở trò quỷ mà Tào Hạ Đông nói đã không còn đúng nữa, thế mà ông ta vẫn chưa chịu buông tha. Tiêu Kỳ rất khinh thường.



Tiêu Kỳ mở tay nải ra, lấy đạn khói, đúng lúc này hai đầu khác cũng có đạn khói bay lên, đều là màu trắng, đây là tín hiệu bình an, Tiêu Kỳ rất mừng. “Trần Chưởng môn và bọn tiểu sư đệ gặp nhau rồi, bọn họ chắc chắn đều bình an vô sự.”



La Hoa cũng nói: “Xem ra bọn Liễu cô nương cũng yên ổn cả.”



Tào Hạ Đông không nói gì, chỉ đứng ở chỗ cao, nhảy lên cây lớn, nhìn ra bốn phía. Tiêu Kỳ mặc kệ ông ta, đem đạn pháo trong tay phóng ra.



Tào Hạ Đông nhìn một lát, nhảy xuống khỏi cây, hô gọi mọi người đi lên chỗ cao hơn. Phương Bình thầm cảm kích trước việc tương trợ của mọi người, không muốn trái ý tứ này của Tào Chưởng môn, liền cố gắng chống đỡ đứng dậy, đi theo cùng. La Hoa nhìn sang Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ không lên tiếng, chỉ vạch lên thân cây bên cạnh để đánh dấu. Cả quãng đường y đều đánh dấu lên cây, là để người khác có thể tìm thấy, cũng là để chỉ đường cho bản thân khi bị lạc đường.



Đợi y làm xong, La Hoa vẫy tay với y, hai người cùng bám theo bước chân của Tào Hạ Đông. Lần này lại đi thêm một lúc rất lâu nữa, rừng cây rậm rạp, ánh trăng gần như chẳng thể chiếu xuống được, Tiêu Kỳ và La Hoa cầm đuốc lửa, càng đi càng bực dọc. Cuối cùng Tào Hạ đông vẫn không tìm được Nhiễm Phi Trạch, còn tuyên bố rốt cuộc đã tìm được địa điểm an toàn, ổn thỏa rồi, tất cả nghỉ ngơi tại đó.



Mọi người tự sắp xếp chỗ nghỉ cho mình, Tiêu Kỳ lưu ý xung quanh, thấp thoáng nhìn thấy được mấy luồng khói lửa nhàn nhạt. Phương hướng đó, chắc chắn là Nhiễm Phi Trạch. Tiêu Kỳ bỗng cảm thấy hơi buồn cười, Tào Chưởng môn này bực mình với Nhiễm Phi Trạch, muốn tìm được y nhưng người ta đốt xong tín hiệu đợi ở đó rồi, ông ta cũng tìm chẳng được, trong lòng ông ta chắc chắn cũng không thoải mái gì. Tiêu Kỳ thật hơi có cảm giác muốn cười trên sự đau khổ của người khác.



Phương Bình nằm trên mặt đất, tuy cố gắng để ngủ nhưng đầu óc ong ong, trong lòng rất sốt ruột, hình như ông ta lại nghe thấy tiếng chuông quái dị đó. Ông ta nhắm mắt lại, nỗ lực hồi tưởng xem còn chi tiết gì ông ta chưa nghĩ đến không, ông ta là nhân chứng duy nhất tận mắt chứng kiến án mạng, ông ta cần phải nhớ được điều gì, ông ta phải bắt Cửu Linh Đạo chưởng tâm phục khẩu phục.



Nhiễm Phi Trạch lúc này cũng đang suy tư, trong đầu chàng nhẩm lại một lượt tất cả những sự việc đã xảy ra, chàng đang ngẫm nghĩ xem rốt cuộc ai có thể động thủ với Tô Tiểu Bồi. Nhưng chàng chẳng thể nghĩ ra được đầu mối gì, đang mơ màng muốn ngủ, trong lòng đột nhiên nhẹ bẫng. Tô Tiểu Bồi đột ngột ngồi bật dậy. Nhiễm Phi Trạch giật mình, mở mắt ra, đang định hỏi có chuyện gì, lại thấy Tô Tiểu Bồi mắt vẫn nhắm chặt, càu nhàu khó chịu, duỗi chân ra đá đá tất ở trên chân, đá mấy cái, đạp chiếc tất tuột ra một nửa, sau đó nhanh gọn đổ người nằm xuống, trở về nguyên vị trí cũ trong lòng chàng, đến tư thế cũng không hề thay đổi.



Nhiễm Phi Trạch đờ đẫn, không phải chứ?



Nhưng Tô Tiểu Bồi thực sự giống như chưa từng động đậy, vẫn khò khò tiếp tục ngủ say.



Nhiễm Phi Trạch không kìm được khẽ mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy cô, xoa xoa mái tóc.



“Dáng vẻ ngốc nghếch.”



Khi Tô Tiểu Bồi tỉnh lại, phát hiện mình đang gối đầu trên đùi Nhiễm Phi Trạch, chàng kéo áo khoác, che lên trên đầu cô, chắn ánh nắng mặt trời buổi sớm. Chẳng trách ánh mặt trời rạng rỡ kia lại không chói vào mắt cô.



Tô Tiểu Bồi thấy hơi ngượng ngùng, không phải là tướng ngủ của cô không tốt, đổ xuống đùi người ta đấy chứ? Thực sự là thất lễ quá. Cô ngồi dậy, thấy Nhiễm Phi Trạch cười với mình.



“Hey.” Cô dụi mắt, cũng cười với chàng, chào hỏi.



“Hại(1)?” Nhiễm Phi Trạch không hiểu. “Hại chuyện gì?”



(1) Hey và Hại: Hai từ này phát âm gần giống nhau.



Tô Tiểu Bồi há miệng ra, một lúc lâu sau mới hiểu ra được cái gì gọi là “hại chuyện gì”, cô vò vò mái tóc ngắn. “Không hại chuyện gì, chỉ có nghĩa là chào hỏi thôi.”



“Quê hương cô nương chào hỏi nói là “hại” ư?” Nhiễm Phi Trạch nhướng cao chân mày, rất kinh ngạc.



“Đúng vậy.” Tô Tiểu Bồi gật đầu.



“Vậy khi nào nói “hại”? Là khi gặp gỡ bình thường hay là trong trường hợp đặc biệt?”



“Khi nào muốn nói thì đều có thể nói.” Thực ra Tô Tiểu Bồi cũng biết vấn đề này rất vô vị, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không hiểu gì của Nhiễm Phi Trạch, cô lại cảm thấy loại vô vị này cũng rất thú vị.



“Hại, cô nương?” Nhiễm Phi Trạch thử nói một câu. Chàng rất muốn học những thứ ở quê hương nàng, dù sao chàng cũng đã xác định chủ ý muốn sống cùng nàng, cùng nàng quay về quê hương, chuyện như thế sau này chắc chắn sẽ xảy ra, chàng nhân lúc còn sớm học một chút cũng tốt.



Ngữ khí của chàng khiến Tô Tiểu Bồi bật cười khanh khách.



Nhiễm Phi Trạch nhướng mày lên. “Làm hại cô nương rồi là chào hỏi, loại từ này nói ra thấy không được quen cho lắm.”



Tô Tiểu Bồi lại cười ha ha, cô cười khiến cho Nhiễm Phi Trạch cũng không nhịn được cười. “Lẽ nào không phải? Bị hại rồi có điều gì đáng mừng chứ?”



Tô Tiểu Bồi cười nghiêng ngả, nhưng hễ đổ người sang thì hình như chính là dựa vào chàng, cô cuống quýt ổn định lại, hai vai không kìm được run run. Quay đầu thì thấy đôi mắt mang ý cười của chàng, khuôn mặt sạch sẽ, trông chẳng giống vừa tỉnh ngủ chút nào, đột nhiên cô sực nhớ ra mình còn chưa đánh răng, rửa mặt, chải đầu, vậy mà đã nói cười với nam nhân như thế này rồi? Thôi chết, chắc chắn lúc này cô mặt bóng dầu, mắt đóng gỉ.



Tô Tiểu Bồi nhảy dựng lên, phát hiện đôi tất dày của mình đã tuột một nửa, liền lặng lẽ nhìn chàng. “Tráng sĩ, phi lễ vật thị.”



Nhiễm Phi Trạch xoa mũi, lẩm bẩm hai câu gì nghe không rõ. Tô Tiểu Bồi đứng lên, quay đầu nhìn chàng, thấy chàng không có ý nói đùa mình, hài lòng bước hai bước. Nhiễm Phi Trạch không phản đối, chàng sẽ không nói cho nàng biết chàng đã ngủ dậy từ lâu, rửa mặt sạch sẽ gọn gàng cho mình rồi mới kéo nàng vào trong lòng, chỉ là muốn đợi khi nàng tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt đã chỉnh tề sảng khoái của chàng.



Tô Tiểu Bồi cảm thấy mình lôi thôi nhếch nhác chịu thiệt quá, chỉ hận không thể quay ngược thời gian, chắc chắn cô sẽ tỉnh dậy vệ sinh sạch sẽ trước rồi mới để chàng dậy. Á, đúng rồi, nếu như thực sự có thể quay ngược thời gian, cô cần phải ngủ ngoan ngoãn hơn một chút, không nghiêng đông ngả tây nữa. Cô lầm bầm lấy khăn vải phơi trên cành cây bên cạnh, đến bên suối. Không có bàn chải đánh răng, chỉ đành dùng ngón tay xoa, thực sự hận là ngón tay không mọc ra được lông bàn chải. Khi xong xuôi, cô treo khăn vải lên, quay đầu tìm kiếm nơi kín đáo để đi vệ sinh. Nhiễm Phi Trạch ngồi đó không hề động đây, lười nhác nói với Tô Tiểu Bồi: “Cô nương yên tâm, ta sẽ canh chừng cẩn thận cho cô nương.”



Tô Tiểu Bồi hơi lúng túng, rất muốn trừng mắt lên nhìn chàng, loại chuyện này biết ở trong lòng là được rồi, việc gì phải nói ra chứ. Cô mím môi rời đi, lúc trở lại cố ý đi vòng đến bờ suối rửa tay rồi mới quay ra chỗ cũ. Nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch cười tươi rói nhìn cô, nhìn đến mức trong lòng cô rờn rợn. “Tráng sĩ làm gì vậy?”



“Ta thấy cô nương thích sạch sẽ, giống như ta, ta khá là vui mừng.”



Tô Tiểu Bồi nghệt mặt ra, nói với chàng: “Tạ tráng sĩ khen ngợi.”



“Chớ khách khí với ta.”



“Tráng sĩ cũng phải cố gắng duy trì đó.”



“Đương nhiên là vậy rồi, nhất định kiên trì khen cô nương.”



“Ta nói là thích sạch sẽ.”
Quý Gia Văn bỗng xị mặt xuống, lầm bầm: “Làm thế nào biết rõ vậy?”



Phương Bình ngồi bên cạnh nói: “Tô cô nương vừa nhắc nhở cậu giấu cho kỹ đừng để bọn ta nhìn thấy, cậu liền nhìn tay trái một cái, cô nương ấy nói mình nhìn thấy rồi, cậu nói không tin nhưng lại nhìn tay trái cái nữa.”



Quý Gia Văn kinh ngạc. “Ta có làm thế sao?”



Mọi người cùng gật đầu.



Quý Gia Văn dù sao cũng còn ít tuổi, hơi có tâm tính trẻ con, càng nghĩ càng không phục. “Ta thử lại một lần nữa. Lần này ta sẽ nhắm mắt lại.” Như vậy chắc là sẽ không mất tự chủ nhìn sang tay nào nữa.



“Được thôi.” Tô Tiểu Bồi cười thoải mái. Mọi người đều hiếu kỳ, vừa rồi nàng nói chỉ cần ám thị, người ta sẽ không khống chế được mà nhìn đến chỗ cất giấu đồ, sự thực quả đúng là như vậy, nhưng nhắm mắt lại rồi, nàng làm thế nào đoán định được?



Quý Gia Văn lại chạy vào rừng cây bên cạnh, đổi tay trái chuyển sang tay phải một hồi. Nhiễm Phi Trạch không nhịn được, hỏi: “Cậu ta nhắm mắt rồi, chúng ta nên nhìn vào chỗ nào của cậu ta?”



“Nhìn tay của cậu ta là được.”



Vừa nói xong Quý Gia Văn đã chạy trở lại, cậu ta hơi hưng phấn, hai tay để sau lưng, hỏi: “Vẫn giống như vừa rồi duỗi tay ra phải không?”



“Đúng.”



Quý Gia Văn cẩn thận nhắm mắt lại, sau đó duỗi hai tay ra, để hai nắm đấm chạm vào nhau, đưa lên ngang bằng rồi mới hơi tách ra. Mọi người thấy cậu ta cẩn thận như thế, đều không nhịn được cười. Quý Gia Văn nghe thấy tiếng cười, cảm giác hơi căng thẳng, vội vàng tự nhắc nhở bản thân không được cử động, mắt không mở ra.



Một hồi lâu không thấy mọi người có động tĩnh gì, cũng không ai nói gì, Quý Gia Văn không nhịn được hỏi: “Thế nào rồi? Mọi người đoán được chưa?”



“Quý đại hiệp, cậu phải chuyên tâm.”



“Cái gì?”



“Tập trung tinh thần, cảm thấy viên đá ở trong tay cậu chứ?”



“Đương nhiên vậy rồi.” Chắc chắn lại đang dụ dỗ lừa cậu, lần này cậu sẽ không nhìn nó, sẽ không cử động gì cả.



“Viên đa có lớn không?



“Không lớn.” Cậu ta đã nhặt một viên đá nhỏ nhỏ, như thế dễ giấu hơn.



“Nặng không?”



“Không nặng.”



“Vậy nếu như nó biến thành rất nặng thì sao? Cậu nghĩ xem, có thể tưởng tượng được không? Nó trở nên càng lúc càng nặng, giống như là, không phải chỉ có một viên, mà nó biến thành một giỏ đá lớn rồi, rất nặng, vô cùng nặng, đang kéo tay của cậu xuống, càng kéo càng xuống thấp, cậu sắp không xách nổi nó nữa rồi. Cậu có thể tưởng tượng được không?”



Quý Gia Văn bất giác nghĩ theo điều Tô Tiểu Bồi miêu tả, cậu ta đương nhiên có thể tưởng tượng được, cậu ta biết vật nặng có cảm giác thế nào, nhưng mà nói những điều này có tác dụng gì chứ? Có quan hệ gì với việc đoán xem cậu ta giấu viên đá ở tay bên nào? Đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy giọng nói của Tào Hạ Đông: “Lại là tay trái.”



La Hoa cũng cười, nói: “Tại sao lại là tay trái vậy?”



Ý? Quý Gia Văn đột nhiên mở mắt ra, cậu ta nhìn thấy tay trái của mình rủ xuống thấp hơn tay phải một chút, cự li không lớn nhưng vẫn khá rõ ràng, giống như tay cậu ta thực sự bị kéo xuống vậy. Rõ ràng cậu ta không cử động mà. Quý Gia Văn kinh ngạc nhìn vào tay mình.



Tô Tiểu Bồi cười. “Phần lớn mọi người đều sẽ có phản xạ như thế. Khi cậu nghĩ đến một sự việc, cậu…” Tô Tiểu Bồi tránh đi từ “tiềm thức”. “Thứ cảm giác đang cất giấu nơi rất sâu trong lòng cậu sẽ khống chế thân thể của cậu. Chính là giống như khi cậu vui vẻ mà cố ý muốn nghiêm mặt, nhưng vẫn sẽ không nhịn được cười. Khi cậu buồn bã, muốn giả vờ vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn sẽ lộ ra bi thương. Có vài người khi đang nói dối, dù nỗ lực che giấu nhưng vẫn sẽ bị người ta nhìn ra anh ta đang chột dạ.”



Tô Tiểu Bồi nói rõ ràng, đơn giản, lời này mọi người đều có thể nghe hiểu. Nhiễm Phi Trạch âm thầm quan sát mọi người một vòng, Tô Tiểu Bồi lại giống như hoàn toàn không để ý đến những người khác, chỉ nhập tâm chơi với Quý Gia Văn. Quý Gia Văn nói: “Cô nương nói thật có lý.”



“Đó là cha ta dạy cho ta. Ông ấy còn biết quan sát sắc mặt nữa, bắt được không ít tội phạm, hóa giải được oan uổng cho rất nhiều người.”



Quý Gia Văn gật đầu: “Ta tưởng rằng ray của mình không cử động, ta còn tự nhủ là không được cử động, không thể để lộ sơ hở.”



Tô Tiểu Bồi cười, hứng thú nói: “Ta chơi thêm với cậu một trò thú vị nữa.”



“Được.” Quý Gia Văn bị khơi lên hứng thú, rất hiếu kỳ với trò chơi của Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi cầm một hòn đá đến, vẽ lên trên mặt đất một chữ “thập”, dọc lên trên viết một chữ “đúng”, ngang bên cạnh viết một chữ “sai”. Sau đó ngoài chữ “thập” cô vẽ một vòng tròn.



Tất cả mọi người đều hiếu kỳ, quay lại nhìn.



“Được rồi.” Tô Tiểu Bồi vẽ xong, ném viên đá đi. Sau đó cô hỏi mượn Nhiễm Phi Trạch một chiếc kim đã xâu chỉ. Nam nhân này vô cùng cẩn thận, luôn mang gói kim chỉ theo người, cho nên cô mới may mắn mỗi lần xuyên không, đều có tất và quần áo chàng sửa cho để mặc. Nhiễm Phi Trạch tìm chỉ, xâu vào kim cho cô. Tô Tiểu Bồi buộc lại xong, để kim treo rủ xuống bên dưới, rồi cầm đầu chỉ bên trên, giao cho Quý Gia Văn.



“Cậu cầm lấy, tay và cánh tay đều không cần cử động, để kim treo ở trung tâm của hình vẽ đó, để nó đứng im bất động.”



Quý Gia Văn làm theo.



Tô Tiểu Bồi lại nói: “Cậu có thể hỏi bản thân mình một vấn đề, đáp án dùng “đúng” và “sai” để trả lời. Giữ cho tay là cánh tay bất động, không được để chỉ và kim động, trong lòng nghĩ đến vấn đề đó là được.”



“Cái này đơn giản.” Quý Gia Văn cười tơi, người luyện võ, duy trì bất động là việc quá mức dễ dàng.



“Hỏi cái gì cũng được phải không?” Cậu ta lại hỏi.



“Đúng.”



“Vậy thì…. quê hương của ta có phải là ở thôn Hồ Lô không?” Quý Gia Văn lớn tiếng nói, mọi người nín thở ngưng thần, cùng cậu ta chăm chú nhìn vào chiếc kim kia.



Sợi dây không động đậy, chiếc kim cũng không động. Quý Gia Văn thấy hơi sốt ruột, lớn tiếng hỏi lại một lượt: “Quê hương của ta có phải ở thôn Hồ Lô không?” Lời vừa dứt, cây kim đột nhiên lắc lư, chuyển động trước sau, dao động càng lúc càng lớn, dọc theo chữ “đúng” kia.



Quý Gia Văn há hốc miệng, gào lên: “Á, á, nó tự chuyển động rồi, tay của ta không cử động, ta thực sự không cử động, là nó tự chuyển động.”



“Là cậu chuyển động đó, có điều cậu không biết thôi, cũng giống như vừa rồi tay và cánh tay của cậu rủ xuống mà cậu không biết. Trong lòng cậu biết đáp án, cho nên mới chỉ ra đáp án đó. Có vài chuyện cậu không nhớ, thực ra đều được cất giấu trong lòng, dùng phương pháp này có thể giúp cậu tìm được đầu mối. Người nào cũng vậy, đều có bản lĩnh này, nhưng phản ứng nhanh chậm khác nhau, cho nên không thể chắc chắn về thời gian vật treo mất bao lâu mới có thể cử động được.”



Quý Gia Văn nhìn vào chữ “thập” vẽ thêm vòng tròn kia, cảm thấy rất là huyền diệu. “Cái này lợi hại giống như kỳ môn trận pháp vậy.”



Tô Tiểu Bồi gật đầu. “Cha ta nói, ông dùng phương pháp này còn kiểm tra ra được một số người nói dối. Người nói dối, miệng nói một đằng nhưng trong lòng hắn ta biết rõ chân tướng, nên thân thể của hắn ta chịu sự khống chế của nội tâm, sự chuyển động của cây kim sẽ chỉ ra được. Trái tim của con người luôn chân thực nhất.”



Quý Gia Văn tin tưởng sâu sắc, gật đầu tán thành. Tô Tiểu Bồi lại nói: “Có vài người không có kiến thức, liền vu tội cho phương thức này là yêu thuật vu thuật, kỳ thực không phải vậy. Còn có người lại lợi dụng phương pháp này để lừa đảo, còn nói rằng mình có thần lực, có thể tính ra số mệnh, dự báo được sự việc, thực ra cũng không phải. Đáp án “đúng” và “sai” này đều là thứ trong lòng người cầm kim chỉ biết rõ, có những đáp án chính bản thân mình cũng không phát giác ra hoặc là đã lãng quên, nhưng thứ cất giữ sâu trong lòng sẽ khống chế cơ thể người đó để cây kim chỉ đưa ra chỉ thị. Giống như Quý đại hiệp nói, điều này huyền diệu giống như kỳ môn trận pháp. Nghe nói còn có người không nhớ được bản thân mình để đồ ở đâu, nhờ dùng biện pháp này mà đã tìm thấy.”



Nhiễm Phi Trạch ngồi bên cạnh cười, thật là lợi hại, ở trước mặt mọi người mà nói được đến mức này, ai còn dám bảo đây là yêu thuật chứ? Đầu tiên là dùng trò chơi đoán xem hòn đá ở đâu để chứng minh tay sẽ hành động mà không chịu sự khống chế của bản thân, rồi lại giải thích sự chuyển động của kim chỉ, khá hợp lý lại có sức thuyết phục.



Quả nhiên Quý Gia Văn và những người khác đều nói: “Cô nương nói rất có lý.”



“Nhưng như thế này liệu có chuẩn xác không? Lần nào cũng có thể đưa ra đáp án đúng sao?” Tào Hạ Đông chất vấn.



“Vậy thử lại xem.” Nhiễm Phi Trạch lập tức xúm vào tham gia náo nhiệt. “Quý tiểu ca có thê tử chưa, kim thần ơi kim thần, mau trả lời đi.”



“Chưa có.” Quý Gia Văn bị trêu cho đỏ mặt, nhưng cậu ta rất phối hợp nhấc kim chỉ, chẳng mấy chốc kim chỉ bắt đầu chuyển động, lắc lư theo chiều ngang, men theo phương hướng của từ “sai” kia.



“Cái vòng này có tác dụng gì? Biểu thị điều gì?”



“Biểu thị sự hoài nghi không chắc chắn ở sâu thẳm trong lòng cậu.”



“Ta, ta thử một lần nữa.” Quý Gia Văn nói xong, lại chuyên tâm chăm chú nhìn kim chỉ, qua một lúc lâu, kim chỉ chuyển động, trước sau lắc men theo đáp án “đúng”.



“Cậu hỏi điều gì vậy?” Nhiễm Phi Trạch rất hiếu kỳ.



Quý Gia Văn mím mím môi. “Không nói.”



“Ồ, còn rất thần bí. Vậy đáp án có đúng không?”



Quý Gia Văn gật đầu, thi một lễ với Tô Tiểu Bồi. “Cảm tạ cô nương chỉ điểm.”



Tô Tiểu Bồi cười, vội vàng xua tay. “Khách khí rồi, khách khí rồi.”



La Hoa xán đến, cầm lấy kim chỉ kia. “Ta cũng thử xem sao.” Mọi người lại cùng nhìn sang phía hình vẽ chữ thập kia, Nhiễm Phi Trạch vừa cười vừa giống như vô tình nhìn sang chỗ Phương Bình và Phó Ngôn, hai người này đều đang chăm chú quan sát cẩn thận. Phương Bình không những cẩn thận quan sát, thái độ còn rất nghiêm túc, Phó Ngôn liên tục liếc nhìn Tô Tiểu Bồi. Nhiễm Phi Trạch cụp mắt xuống, cảm thấy ánh mắt của Phó Ngôn cũng quét qua chỗ mình, sau đó dời đi.



Đêm hôm nay mọi người đều rất hưng phấn, chơi một lúc lâu mới đi ngủ. Tô Tiểu Bồi vẫn như cũ ngủ trên hộp đao, mặt đất ướt lạnh, Nhiễm Phi Trạch không để cô nằm. Những người khác đều dựa lưng, hoặc trải vải nằm xuống đất, hai người hợp lại thành một nhóm nghỉ ngơi, như thế dễ đối phó với thú dữ hoặc những thứ nguy hiểm khác đến tấn công trong đêm. Nhiễm Phi Trạch cũng có vải để trải ra nằm, chàng ngủ ngay bên cạnh hộp đao, lưng tựa vào hộp. Ngồi thì phản ứng sẽ nhanh hơn là nằm, chàng nói như vậy, Tô Tiểu Bồi cũng đành để kệ chàng, có điều cô cảm thấy ngồi ngủ sẽ vất vả hơn. Nhưng mà tướng ngủ của cô xấu thế này, chàng ngồi cũng có thể giúp cô che chắn. Cô cảm thấy chắc chắn là mình ngủ không yên, lăn qua lăn lại nên lần nào cũng lăn đến chân chàng, nhờ có chàng chặn cho mới không rơi xuống đất.



Tô Tiểu Bồi mau chóng ngủ say, Nhiễm Phi Trạch nghe thấy nhịp thở đều đều của cô, quay người lại, tỳ tay gối lên trên hộp, nhìn ngắm khuôn mặt cô. Bỗng nghe thấy chỗ bên kia có động tĩnh, ngước mắt nhìn, là Phương Bình vừa đứng lên, Nhiễm Phi Trạch giữ nguyên tư thế bất động, giống như đang ngủ. Phương Bình nhìn mọi người xung quanh, thấy không có ai chú ý, liền lặng lẽ đi vào rừng cây.



Nhiễm Phi Trạch khẽ dùng tay đẩy, Tô Tiểu Bồi nhíu mày, càu nhàu hai tiếng, lăn đến cạnh chàng, xê dịch người, tựa lên trên người chàng. Nhiễm Phi Trạch khẽ toét miệng cười, nàng ngủ say rồi là lại ngốc nghếch, thật thú vị. Tô Tiểu Bồi có vẻ ngủ không được thoải mái, lại xê dịch, lần này suýt chút nữa rơi xuống khỏi hộp. Nhiễm Phi Trạch vội vươn tay sang kéo cô lại, đẩy cô vào bên trong, vô tình chạm phải ngực của cô, chàng sững sờ, cúi đầu nhìn, đột nhiên mặt đỏ bừng, giờ thì đã hiểu vì sao cả ngày nay cô cứ cuốn chặt áo lúng túng, ngượng ngùng.



Nhiễm Phi Trạch quay đầu nhìn một đám hán tử giang hồ đang nằm đó, trong lòng chửi rủa cả chục vạn chữ thô tục, sau đó thầm tính toán thật nhanh xem mình còn những bộ y phục nào, cần cho nàng thêm mấy bộ nữa. Nhưng đếm đi đếm lại, hết rồi, vốn dĩ y phục mang theo không nhiều, một chiếc đã cắt ra làm tất cho nàng, hai chiếc nàng đang mặc, chỉ còn một chiếc trên người minh. Trong lòng Nhiễm Phi Trạch không yên, sớm biết thế thì đã mang theo một túi y phục lớn.



Lúc này phía bên kia lại có động tĩnh, Nhiễm Phi Trạch len lén nhìn, là Phó Ngôn. Hắn cũng đứng dậy, đi về hướng Phương Bình vừa rời đi.



Phó Ngôn biết Phương Bình đã dậy, hắn tưởng ông ta đi tiểu tiện, nhưng đợi một lúc lâu không thấy ông ta quay lại, liền định đi xem sao. Hắn đi vào rừng cây, nhìn thấy Phương Bình đang ngồi xổm, trên tay cầm kim chỉ, chiếc kim rủ xuống, đang dao động lắc sang trái phải.



“Phương thúc.” Phó Ngôn cất tiếng gọi.



Phương Bình quay mặt lại, biểu cảm trên mặt ngưng trọng, nghiêm túc.



“Phương thúc, xảy ra chuyện gì vậy?”



“Không có gì. Nhớ lại phương pháp kim thần mà Tô cô nương nói thấy thú vị, ta liền thử xem sao.”



“Vâng.” Phó Ngôn đi đến gần, nhìn thấy hình vẽ chữ thập trên nền đất, hỏi: “Phương thúc đã hỏi câu gì vậy?”



Phương Bình không nói, buổi chiều sau khi ông ta dạy Tô Tiểu Bồi ngồi thiền, cứ luôn cảm giác có chỗ nào đó không bình thường, dường như ông ta cảm thấy lúc đầu khi gõ cửa phòng Trang chủ, ông ta không hề nghe được tiếng chuông, nhưng rõ ràng ông ta đã nghe thấy mà. Vừa rồi ông ta đã hỏi kim thần rất nhiều lần, đáp án của kim thần đều là không có.



Ông ta hỏi vấn đề khác, đáp án đều rất chính xác, vì sao chỉ có câu hỏi này là đáp án lại không đúng?



“Phương thúc đã hỏi vấn đề gì vậy?” Phó Ngôn cảm thấy tinh thần của Phương Bình không được bình thường, hắn cẩn thận hỏi lại một lần.



“Không có gì, chỉ hỏi vài chuyện vớ vẩn thôi.” Cuối cùng Phương Bình đáp. “Quay về nghỉ ngơi đi.” Nói xong ông ta đi trước về chỗ mọi người.



Phó Ngôn cúi đầu nhìn vòng tròn chữ thập, lại quay đầu nhìn bóng lưng của Phương Bình, hắn dùng chân xóa hình vẽ đó đi, rồi theo sau Phương Bình quay lại.