Vạn Dặm Tìm Chồng
Chương 31 : Phần kết
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, Tô Tiểu Bồi quay lại thời hiện đại đã được hơn bốn tháng, cô làm rất hăng say, nghiêm túc, dòng sách cô phụ trách đã biên tập xong hai cuốn. Cuốn về Trình Giang Dực làm tương đối tốt, Chủ biên khen ngợi hết lời, dùng lời của đồng nghiệp để nói thì là: “Có thể nhìn ra được tình yêu từ trong sách.”
Tình yêu sao? Tô Tiểu Bồi không hiểu sách viết về tâm lý doanh nhân thì làm thế nào người ta có thể nhìn ra tình yêu được nhỉ? Cô cảm thấy tình yêu của cô đã chôn vùi rất sâu, rất sâu rồi, sẽ không còn yêu ai được nữa.
Còn nguyên văn của Chủ biên thì là: “Hình tượng người đàn ông này được xây dựng hết sức đặc sắc, đến khuyết điểm cũng đáng yêu như vậy. Những thất bại và bước ngoặt kia được thể hiện vô cùng thú vị. Độc giả sẽ thích cho mà xem.” Rồi ông ta thở dài. “Người trẻ tuổi, lại có ngoại hình đẹp trai quả nhiên là một ưu thế mà.”
Vậy sao? Khóe môi Tô Tiểu Bồi khẽ giật giật, xem ra Chủ biên đã yêu anh ấy rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai yêu anh cũng vô ích thôi, Trình Giang Dực, à không, Nhiễm Phi Trạch là của cô. À, cũng không đúng, phải “đã từng là của cô” mới đúng.
Chủ biên xuất bản cuốn truyện ký trước, cuốn của Trình Giang Dực này, phải đợi một thời cơ tốt.
“Thời cơ tốt?”
“Đợi cậu ấy tỉnh lại hoặc qua đời. Báo chí nhất định sẽ rầm rộ lên, đến khi đó chúng ta sẽ nhân cơ hội xuất bản.”
Khóe môi Tôi Tiểu Bồi lại co giật lần nữa, xem ra Chủ biên yêu anh chàng đẹp trai không nhiều bằng yêu tiền.
“Nếu như anh ấy cứ mãi không tỉnh, cũng không chết thì sao?”
“Cô đừng có trù ẻo cậu ấy chứ!” Chủ biên xua xua tay.
Tô Tiểu Bồi thở dài, quay về vị trí của mình. Nếu như không tỉnh cũng không chết, xem ra lúc đó Trình gia cũng sẽ đưa ra quyết định? Tô Tiểu Bồi nhìn bản thiết kế cuốn sách về Trình Giang Dực trong máy tính, trên bìa sách, Trình Giang Dực đang cười với cô. Trước đó cô không để ý, sau này mới phát hiện nụ cười của Trình Giang Dực thực sự rất giống Nhiễm Phi Trạch. Tướng mạo của hai người thậm chí cũng giống nhau đến mấy phần, có điều Nhiễm Phi Trạch ở thời cổ đại có vẻ hào sảng, phong trần hơn, mà Trình Giang Dực thì lại tràn ngập khí chất hiện đại.
Tô Tiểu Bồi bất giác ngắm bức ảnh Trình Giang Dực đến đờ đẫn, cô thấy tiếc nuối vì trong tay không có ảnh của Nhiễm Phi Trạch, cô rất sợ sẽ quên mất dáng vẻ của chàng, mỗi ngày đều phải gắng sức nhớ lại mấy lần mới dám ngủ. Thậm chí cô còn có mong ước xa vời rằng một ngày nào đó khi mở mắt ra, đã thấy mình quay lại thế giới đó, quay lại bên Nhiễm Phi Trạch. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn chẳng hề có phép màu hiện ra.
“Tiểu Bồi.” Đột nhiên có đồng nghiệp gọi cô.
Tô Tiểu Bồi giật thót, chột dạ tắt bức ảnh của Trình Giang Dực đi.
“Ở quầy lễ tân có người tìm cô.”
Tô Tiểu Bồi nói cảm ơn xong, chỉnh trang y phục, ổn định lại cảm xúc một chút rồi đi đến quầy lễ tân. Lúc sắp đến nơi, bước chân cô hơi ngập ngừng, cô cảm thấy không dám tin lắm, trước mắt cô là Nguyệt Lão số 2238.
Từ sau lần gặp nhau ở bệnh viện đó, cô không còn gặp lại anh ta nữa. Cô cảm thấy rất tốt, vì gặp lại anh ta, cô sẽ lại muốn gặp Nhiễm Phi Trạch, thế nên không gặp tốt hơn. Dù sao cô và chàng cũng phải quên tất cả, Nhiễm Phi Trạch quên cô rồi, chàng sẽ sống cuộc sống của mình. Còn cô… Tô Tiểu Bồi đột nhiên ý thức được rằng bản thân không hề quên, trước đó cô cảm thấy đây là chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Lão số 2238 thì lại cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng phải anh ta nói cô cũng sẽ quên đi sao? Tại sao cô còn chưa quên?
Sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Bồi, Nguyệt Lão số 2238 khá kích động, Tô Tiểu Bồi vừa đưa anh ta vào phòng tiếp khách, anh ta liền hét lên: “Tô Tiểu Bồi, tôi nói cho cô biết này, Trình Giang Dực, anh ta đã thành công rồi.”
“Cái gì?”
“Anh ta quay lại rồi!”
“Cái gì?” Tô Tiểu Bồi hoàn toàn không thể phản ứng lại được, anh chàng này đang nói cái gì vậy?
Lúc này bên ngoài có tiếng gọi của Chủ biên: “Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi đâu rồi?”
“Ở phòng tiếp khách ạ.”
“Tô Tiểu Bồi!” Tô Tiểu Bồi nghe thấy Chủ biên chạy đến phía phòng tiếp khách, nhất định là xảy ra chuyện rất quan trọng rồi, nếu không Chủ biên sẽ không thất thố như vậy.
“Tô Tiểu Bồi!” Chủ bên đẩy cửa phòng tiếp khách ra, hét lên với Tô Tiểu Bồi: “Nhanh lên nào, Trình Giang Dực tỉnh lại rồi! Sách có thể xuất bản được rồi!”
Tô Tiểu Bồi hoàn toàn sững sờ.
Chủ biên không thèm để ý đến cô, lại chạy biến đi như thể đang cưỡi Phong Hỏa Luân vậy, vừa chạy vừa dặn dò đồng nghiệp, tìm người này đến, gọi người kia đến, mở cuộc họp. Còn gọi cả Tô Tiểu Bồi mau mau đến phòng họp lớn.
Tô Tiểu Bồi hoàn toàn không dám tin, cô quay đầu, nhìn Nguyệt Lão số 2238, cái kẻ thiếu bản lĩnh này lại đang quệt nước mắt rồi. “Đúng vậy, Tô Tiểu Bồi, Trình Giang Dực đã tỉnh lại, Nhiễm Phi Trạch quay lại rồi. Tôi đã nói rồi mà, cho dù chỉ có 1% cơ hội cũng phải tiếp tục kiên trì, huống hồ chúng ta còn thừa ra 0,2% nữa.”
“Anh ấy làm thế nào mà quay lại được? Chẳng phải anh nói đã cắt dây tơ hồng rồi sao?”
“Cắt rồi, nhưng không đứt, cho nên tôi không cắt nữa.”
“Là không cắt hay là cắt không đứt?” Cái này là trọng điểm sao? Lẽ nào trọng điểm không phải là Trình Giang Dực đã tỉnh lại rồi sao? Tô Tiểu Bồi không dám nghĩ, cô cảm thấy đầu óc rối tung, cô phải tìm vài chủ đề để bình tĩnh lại.
“Là như thế này, lúc đầu, tỷ lệ Trình Giang Dực được dây tơ hồng kéo về thành công là 1,2%, còn tỷ lệ cô qua đó tìm thấy anh ta đưa về là 98,8%, cho nên tôi lựa chọn để cô qua đó, cô còn nhớ chứ? Sau khi cô thất bại, được người ta nhắc nhở, tôi đã nhớ ra được cơ hội 1,2% kia vẫn còn chưa dùng đến. Nhưng vì ở hai thế giới nên vấn đề này là nút thắt chết, tôi không biết nên làm thế nào. Nhưng trước kia, hệ thống đã biết là hai thế giới rồi, vì sao có nút thắt chết mà nó vẫn đưa ta tỷ lệ thành công như vậy, chẳng phải là rất kỳ quái sao, đúng không?”
“Nói trọng điểm đi.”
“Tóm lại, tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, quyền hạn của tôi không đủ mạnh, thời gian công tác của tôi không đủ dài, việc này chỉ có thể đi tìm Chủ quản đại nhân nhờ giúp đỡ, nhưng tôi không thể lại làm hỏng hệ thống được nữa, tôi đã bị trừ mất một nửa điểm kinh nghiệm rồi, lại trừ tiếp nữa thì tôi chết chắc.”
Anh dẫn Tô Tiểu Bồi về nhà, đích thân làm cơm cho cô ăn.
“Cô nương nhà anh thích ăn cơm do anh làm nhất.” Anh chìm đắm trong hồi ức đẹp đẽ.
Trên bàn ăn, Tô Tiểu Bồi đã rất thành thật mà nói: “Thực ra tài nghệ nấu nướng của anh rất bình thường. Có điều em luôn không thể nhẫn tâm mà bóc mẽ anh.”
Trình Giang Dực bĩu môi, giả bộ đáng thương. “Người đàn ông thâm tình này vác thân xác đau ốm đi làm cơm cho cô nương mình yêu thương nhất ăn, lòng dạ em sắt đá cỡ nào mà nói ra được những lời như vậy?”
Tô Tiểu Bồi cố tình nói: “Vậy sao? Vậy anh ấy đã vác thân xác đau ốm còn lớn tiếng kêu cấp thiết nữa, thật là quá không nên rồi. Thân thể đau ốm thì nên nghỉ ngơi cho tốt chứ.”
“Không, không, thân thể đau ốm của anh ấy không ảnh hưởng gì đến chuyện cấp thiết, sức khỏe của anh ấy rất tuyệt.” Trình Giang Dực chớp chớp mắt. “Bà xà, cầu xin em cho anh được hầu ngủ.”
Tô Tiểu Bồi bị biểu cảm của anh làm cho bật cười rũ rượi.
Tối đó, Tô Tiểu Bồi tưởng mình không nói gì cả, lại cảm thấy dường như mình đã nói rất nhiều. Cô nhớ mình cứ nhìn Trình Giang Dực mãi, rõ ràng bề ngoài vẫn có điểm khác với tráng sĩ của cô nhưng cô thực sự nhìn ra được anh chính là tráng sĩ. Biểu cảm khi anh nói chuyện, thần thái cử chỉ, ánh mắt của anh…
Thật kỳ lạ quá, còn nhớ trước đó không lâu, cô vẫn giận anh chết đi được, thế mà bây giờ dường như sự tức giận của cô đã biến mất không còn vết tích, chỉ còn lại cảm giác vui vẻ, vô cùng vui vẻ.
Họ rúc trên sofa, tay nắm tay, dựa vào nhau, cùng xem ti vi. Thực ra họ vốn không hề chú ý xem ti vi đang chiếu cái gì, chỉ dựa vào nhau vậy thôi, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Sau đó, đêm về khuya, cô nói cô phải về nhà.
Trình Giang Dực cúi đầu nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh. Anh cần phải nghỉ ngơi cho tốt, bọn họ vẫn còn ngày rộng tháng dài phía trước.
“Khụ khụ, được thôi!” Trình Giang Dực không cam tâm tình nguyện đứng dậy, Tô Tiểu Bồi thấy biểu cảm đó, liền buồn cười.
Anh nằng nặc đòi lái xe đưa cô về, ở trên xe vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, cô nói như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng cũng không nỡ buông ra. Đến dưới lầu nhà cô, anh kiên quyết đòi cõng cô lên, Tô Tiểu Bồi bị anh làm cho buồn cười, con người này muốn giở trò đây mà. “Có thang máy mà anh.” Cô nói.
“Thang máy không bằng anh.” Anh giả bộ trợn mắt nói. “Anh nhất định phải chứng minh một chút, anh đây thân thể cường tráng, vô cùng cấp thiết.”
“Em tự đi được.”
“Cứ muốn cõng cơ.”
“Đừng làm loạn nữa.” Cô không kìm được xoa má anh. “Rõ ràng ốm lâu như vậy rồi, không được hành động bừa bãi.”
“Được thôi!” Trình Giang Dực lập tức giả bộ đáng thương. “Em vừa nói như vậy, anh liền cảm thấy rất mệt, không đi nổi nữa. Không được, mau đưa anh vào nhà, anh phải nghỉ ngơi một chút.” Thế là anh nghiễm nhiên vào nhà cô, sau đó ì ra không chịu đi.
Dù sao thì cũng nhất quyết không đi nữa. Anh nhảy lên giường của cô, đắp chăn, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.
Tô Tiểu Bồi đành nhận thua, cô muốn anh nghỉ ngơi cho tốt, cô không nỡ đuổi anh đi.
Nhưng đêm nay hai người không làm gì cả, Trình Giang Dực chỉ ôm cô, nắm lấy tay cô mà ngủ. Tô Tiểu Bồi nhắm mắt lại, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đêm cuối cùng của bọn họ ở một thế giới khác, cô cũng dựa vào lòng anh, nắm tay anh như thế này. Sau đó, khi mở mắt ra, bên cạnh đã không còn anh nữa.
Trong lòng Tô Tiểu Bồi đột nhiên thấy hơi hoảng, cô muốn mở mắt ra, lại rất do dự. Cảm giác tiếp xúc trên tay vẫn còn, nhưng cô vẫn muốn mở mắt xác nhận một chút.
Vừa mở mắt ra, cô đã thấy nụ cười của Trình Giang Dực. “Mí mắt của em cứ luôn động đậy.”
Tráng sĩ của cô.
Anh xán đến, hôn lên mắt cô. “Anh cũng muốn mãi mãi ngắm nhìn em như thế này, nhìn thấy rồi mới yên tâm.”
Sau đó, bọn họ chìm vào giấc ngủ say. Cô rúc trong lòng anh, nắm chặt tay anh, tư thế giống như khi cô rời khỏi thế giới kia.
Duy trì tư thế này, bọn họ ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Tô Tiểu Bồi tỉnh giấc sau khi bị anh hôn lên đôi mắt.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đó cười với cô. “Anh thức dậy, nhìn thấy em bên cạnh, còn tưởng là nằm mơ, hôn thử xem có phải là thật không.”
Người đàn ông ngốc nghếch này.
“Hại, tráng sĩ.” Cô chào anh. “Em ở đây.”
“Hại, cô nương.” Anh cũng chào lại. “Anh cũng ở đây. Có thể mãi mãi ở đây rồi.”
Cô không hỏi anh có phải chịu khổ hay không nữa, anh cũng không hỏi cô khoảng thời gian này cô đã sống ra sao. Đây là giao hẹn ngầm của họ. Không quay đầu nhìn về quá khứ, chỉ hướng đến tương lai. Bọn họ sẽ có tương lai hạnh phúc.
Anh biết vậy, cô cũng biết vậy.