Vạn Dặm Tìm Chồng
Chương 8 :
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Hôm nay xong việc, Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi ra phố, nói muốn để cô nhìn ngắm phố phường thỏa thê. Chàng đưa cô đến một tiệm chuyên bán đồ dùng cá nhân, trong tiệm bàn chải, kem đánh răng, đồ dùng tắm rửa... cái gì cũng có. Đương nhiên tên gọi đều không giống với thứ Tô Tiểu Bồi biết, nhưng cô nhìn thôi đã vô cùng vui vẻ, đây chính là mục tiêu sống của cô sau khi đến thế giới này!
Mục tiêu sống đã trở nên nhỏ bé thấp kém như vậy, thiết nghĩ, thật sự khiến người ra phải đau lòng rơi lệ.
Tô Tiểu Bồi vừa cảm thán, vừa tính toán giá tiền, cái này cần hai trăm tiền, cái kia cần ba trăm tiền, cái này tám mươi tiền, rẻ quá, cái đó một trăm năm mươi tiền, xem ra không đến nỗi đắt, cái này lại đến tám trăm tiền, đắt gần một lượng bạc, cộng lại là hai lượng bạc rồi, đây là xa xỉ phẩm sao?
Tô Tiểu Bồi vẫn chưa có khái niệm gì đối với tiền bạc ở thế giới này, đều phải nghĩ một lúc mới hiểu được, là đắt hay rẻ cũng không biết, nhưng những đồ này cô đều cần cả, đánh răng rửa mặt tắm táp gội đầu, cô rất nhớ những đồ dùng của thời hiện đại. Cô xem một hồi lâu, có vài thứ không biết dùng để làm gì, cũng không tiện hỏi, cô quyết định ghi nhớ cửa hàng này, đợi hai lăm lượng bạc kia vào tay rồi thì đến đây tiêu xài món tiền cổ đại đầu tiên của mình.
Lững thững bước ra khỏi cửa, cô nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đang đứng ở trên phố đợi mình.
Nhiễm Phi Trạch chê bộ dáng của cô quê mùa, đi vào thành thấy thứ gì cũng kinh ngạc, như vậy rất mất mặt, thêm vào đó chàng biết rất rõ cô nương này chỉ có thể xem chứ không thể mua, liền ra ngoài trước, tránh bị chủ tiệm lườm nguýt. Nhưng mà, cô nương này thực sự rất được, chàng ở bên ngoài mà còn nhìn thấy chủ tiệm lườm rách cả mắt, vậy mà nàng ta không thèm đếm xỉa, cứ ì ra không đi, ngắm hết thứ này đến thứ khác. Nghĩ đến đây, Nhiễm Phi Trạch liền nhếch miệng cười.
Cười gì mà cười, Tô Tiểu Bồi lườm chàng một cái, đang muốn nói, khóe mắt lại nhìn thấy thứ gì đó. Cô quay đầu lại, thấy Tư Mã Uyển Như đi ra khỏi một căn nhà ở góc phố. Nàng ta không dừng lại lâu mà nhanh chóng đi ra đường, sau đó vào một tửu lâu đối diện, lát sau, nàng ta cùng mấy vị sư tỷ muội của mình đi ra ngoài, hướng về phía Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch.
Hai nhóm người mau chóng đi lướt qua nhau, Tư Mã Uyển Như nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi thì mặt hơi biến sắc, nhưng không nói cái gì, chỉ nhanh chóng bỏ đi cùng với các sư tỷ muội.
“Vì sao trông cô nương ấy có vẻ chột dạ vậy?”
Nhiễm Phi Trạch không đáp, nhưng lại đưa Tô Tiểu Bồi đến căn nhà Tư Mã Uyển Như vừa đi ra, qua cánh cửa lớn, nhìn thấy hai chữ “Thường Phủ” bên cửa. Nhiễm Phi Trạch nói: “Vị hôn phu của Tư Mã đại tiểu thư họ Thường đúng không?”
“Đúng.” Tô Tiểu Bồi cũng nhớ ra.
“Tỷ tỷ qua đời, muội muội đến nhà tỷ phu vô duyên kia bái kiến, là việc làm thất lễ, nàng ta đương nhiên chột dạ.”
“Như thế không được sao?”
“Thường là trưởng bối hai nhà qua lại, nữ nhi tất nhiên không tiện lộ diện thế này.” Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cằm, nói tiếp: “Bên phía quan phủ, không hề nhắc đến Thường phủ. Cũng chẳng biết giữa bọn họ và Tư Mã gia ngoại trừ chuyện hôn nhân suýt chút nữa đã thành kia, còn có quan hệ gì nữa không?”
Tô Tiểu Bồi đương nhiên cũng biết quan hệ giữa hai nhà. Sau khi quay lại nha môn, Nhiễm Phi Trạch tìm Tần Bổ đầu nói chuyện này, Tần Bổ đầu ghi nhớ và nói những chuyện có quan hệ với Tư Mã gia, bọn họ đều phải điều tra cẩn thận.
Sau đó chẳng còn việc gì, Tô Tiểu Bồi liền quay lại khách điếm sửa lại ghi chép của cô, suy xét tình hình vụ án.
Tối nay, Tô Tiểu Bồi thu dọn đồ đạc xong, đang định đi ngủ thì cửa phòng vang lên tiếng gõ. Cô nghĩ là Nhiễm Phi Trạch có chuyện đến tìm, mở cửa ra lại thấy người đứng bên ngoài là Tư Mã Uyển Như.
Tư Mã Uyển Như mặt lạnh tanh, trên tay lăm lăm thanh kiếm.
Tô Tiểu Bồi giật bắn người, cô định thần, vừa muốn hỏi nàng ta đến có chuyện gì, Tư Mã Uyển Như đã lên tiếng trước: “Ta đến tìm cô nương nói chút chuyện.”
Cầm theo thanh kiếm đến tìm cô nói chuyện?
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, Tư Mã Uyển Như cũng bất động, dường như đang đợi Tô Tiểu Bồi mời nàng ta vào trong.
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ mấy giây rồi nghiêng người để nàng ta đi vào.
Tư Mã Uyển Như vào trong phòng, thản nhiên ngồi xuống ghế, không hề khách khí.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục nhíu mày, tiểu thư của gia đình giàu có mà bất lịch sự quá! Trong lòng cô cũng không thoải mái lắm, chỉ nói một câu: “Cô nương đợi chút.” Sau đó quay đầu đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng Nhiễm Phi Trạch.
Kết quả không có người đáp.
Tô Tiểu Bồi nhớ ra, lúc ăn tối Bạch Ngọc Lang có nói buổi tối muốn đưa Nhiễm Phi Trạch đi gặp huynh đệ bổ khoái của cậu ta một chút, mọi người rất muốn làm quen với chàng. Chắc không phải ra ngoài đàn đúm đến giờ vẫn chưa về đấy chứ. Tô Tiểu Bồi xuống lầu tìm tiểu nhị của khách điếm, bảo cậu ta mang một ấm trà nóng đến phòng, lại dặn dò nếu như nhìn thấy khách nam bên cạnh phòng cô quay về thì bảo chàng đến tìm cô.
Tiểu Nhị đã nhận lời, nhưng trước chuyện nữ tử có vẻ ngoài cổ quái này muốn bảo vị khách nam đêm hôm đi tìm nàng ta, còn dám nói với người ngoài như cậu ta, thực sự thấy hơi khinh thường. Nhưng tiểu nhị không nói gì, chỉ luôn mồm nói sẽ nhắn hộ, rồi chạy đi pha trà.
Tô Tiểu Bồi quay lại phòng, Tư Mã Uyển Như vẫn đang ngồi đó, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ rất sốt ruột.
“Ta bảo tiểu nhị pha ấm trà, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.” Tô Tiểu Bồi giải thích, nhìn thanh kiếm nàng ta đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống ghế.
Tư Mã Uyển Như không nói gì, chằm chằm nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên lên tiếng: “Cô nương chột dạ sao?”
Cô chột dạ? Tô Tiểu Bồi mím môi không đáp, cô hoàn toàn không có thiện cảm với Tư Mã Uyển Như.
Lúc này tiểu nhị đưa trà đến, giúp hai vị cô nương bày cốc rót trà, suốt quá trình đó lại hiếu kì nhìn sang Tư Mã Uyển Như mấy lần. Biểu cảm trên mặt Tư Mã Uyển Như không thay đổi, Tô Tiểu Bồi thở phào một hơi.
Tiểu nhị rót trà xong, đi ra ngoài, trước khi đi còn khép cửa lại.
Lúc này Tư Mã Uyển Như lại nói tiếp: “Cô nương không làm chuyện hổ thẹn thì hà tất phải sợ ta, ta chẳng có ý làm gì cô nương cả, ta đến tìm cô nương, nhiều cặp mắt nhìn thấy như thế, đâu cần thêm một nhân chứng là tiểu nhị kia. Cô nương yên tâm đi, ta chỉ là đến để hỏi cô nương vài câu thôi.”
“Tư Mã cô nương bình thường đi tìm người nói chuyện đều mang theo kiếm?” Tô Tiểu Bồi thực sự thấy yên tâm hơn nhiều, cô hỏi lại Tư Mã Uyển Như, dùng ngữ khí và tốc độ tương tự như nàng ta.
Tư Mã Uyển Như nhìn thanh kiếm bên tay nàng ta, không đáp mà lại tiếp tục hỏi: “Phán đoán của cô nương rất có sức thuyết phục, hung thủ sát hại tỷ tỷ ta không phải là tên hung phạm trong cáo thị treo thưởng, vậy theo cô nương, hung thủ là kẻ nào?”
“Những điều ta biết, hôm nay đã nói hết ở trong phủ rồi.”
“Nhưng một ngày đã qua, lẽ nào cô nương không có suy đoán chuẩn xác hơn? Hung thủ có thân phận thế nào? Vì sao giết tỷ tỷ ta? Động cơ là gì?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu.
Tư Mã Uyển Như nghiến răng, nhìn cô chằm chằm, lại nói: “Chẳng phải cô nương có thể nhìn thấu tâm tư của người khác sao? Chẳng phải là từ hành vi của tên tội phạm liên hoàn kia có thể biết được nội tình của hắn sao? Chẳng phải chỉ hỏi chuyện liền biết tên tội phạm liên hoàn đó không giết tỷ tỷ ta sao? Vì sao đến lúc hỏi là ai giết tỷ tỷ ta, thì lại không biết chứ? Hung phạm giết tỷ tỷ ta có nội tình như thế nào, cô nương không đoán ra sao?”
Nàng ta càng nói càng nhanh, cuối cùng trở nên vô cùng kích động.
“Tư Mã cô nương!” Tô Tiểu Bồi gọi cắt ngang lời của nàng ta. Cô nhìn vào đôi mắt đỏ au và cơ thể căng thẳng của nàng ta, đột nhiên dịu giọng nhẹ nhàng hỏi: “Sau khi cô nương quay về, vẫn chưa nghỉ ngơi phải không?”
Tư Mã Uyển Như không đáp, lạnh lùng lườm Tô Tiểu Bồi.
“So với tên hung thủ không biết tung tích kia, Tư Mã cô nương muốn tin tưởng kẻ sát hại lệnh tỷ chính là tên tội phạm liên hoàn kia hơn, đúng không? Như thế, ít nhất sự tình đã được rõ ràng , không cần canh cánh trong lòng, mơ hồ không biết kẻ thù là ai, có đúng không?” Tô Tiểu Bồi chăm chú nhìn vào mặt Tư Mã Uyển Như. “Thực ra cô nương cảm thấy lời của ta có lý, nhưng cô nương không cam tâm, có phải hay không? Nếu như hung thủ là kẻ khác...”
Tô Tiểu Bồi kéo dài chữ cuối cùng, rồi dừng lại.
Yên lặng một lát, cô lại hỏi: “Tư Mã cô nương, cô nương có lời gì muốn nói với ta?”
Tư Mã Uyển Như nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Tô Tiểu Bồi, một lúc sau mới hỏi: “Tô cô nương, cha ta đã tìm người kiểm tra, tỷ tỷ đúng là không trúng độc. Tỷ ấy không kêu cứu, không kháng cự, không phải là bị người ta điểm huyệt, thì chính là người quen biết, nên tỷ ấy mới không đề phòng, đúng chứ?”
Tô Tiểu Bồi không đáp, hỏi lại: “Cô nương chắc nghĩ ra manh mối gì rồi?”
“Tỷ tỷ ta đối đãi với người trước nay không tệ, không có quan hệ xấu với ai, mọi người ai cũng thích tỷ ấy.”
“Nhưng cô nương bái sư học nghệ, chẳng phải đã xa nhà rất lâu sao? Có lẽ mấy năm nay lệnh tỷ đã xảy ra một số chuyện nhưng cô nương không biết.”
“Ta đi đã ba năm, tỷ tỷ và ta thường xuyên thư từ, chuyện gì tỷ ấy cũng nói cho ta, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Từ nhỏ tỷ ấy đã ngoan ngoãn vâng lời, chưa từng gây họa.”
“Vậy cô nương thì sao?”
Tư Mã Uyển Như đột ngột ngước mắt lên nhìn Tô Tiểu Bồi.
“Cô nương có gây họa không?” Tô Tiểu Bồi hỏi: “Cô nương có kết oán với ai không?”
Tư Mã Uyển Như lườm cô, cả nửa ngày mới thốt ra một câu: “Lời này của cô nương có ý gì?”
Tô Tiểu Bồi chú ý thấy khi nàng ta hỏi, tay đã nắm chặt kiếm. Tô Tiểu Bồi yên lặng một lát, lại hỏi nàng ta: “Cô nương bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp tròn mười tám.” Tư Mã Uyển Như lại cụp mắt xuống.
“Mười tám à, không còn nhỏ nữa nhỉ.” Tô Tiểu Bồi đang nghĩ, ở thời đại này, mười tám tuổi chưa xuất giá, có coi là lớn tuổi không?
“Vậy tỷ tỷ cô nương, mười chín, hai mươi rồi?” Tô Tiểu Bồi hỏi. “Nghe nói đối tượng đính hôn của Tư Mã đại tiểu thư là thanh mai trúc mã Thường công tử, tại sao lại kéo dài đến tận bây giờ mới thành thân?”
Tư Mã Uyển Như lườm Tô Tiểu Bồi. “Cô nương, chuyện hôn nhân riêng tư, cô nương thảo luận như vậy, không thấy vô lễ sao?”
“Ờ.” Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu, “Thật sự xin lỗi.” Thực ra cô thấy đêm hôm cầm kiếm đến cửa hỏi chuyện người ta mới thật sự là vô lễ.
“Cô nương hiểu biết bao nhiêu về Thường công tử? Cô nương và anh ta cũng là thanh mai trúc mã nhỉ, theo như cô nương thấy, anh ta và tỷ tỷ của mình có hòa thuận không?”
Tô Tiểu Bồi còn chưa hỏi xong, Tư Mã Uyển Như đã bật dậy, quát: “Cô nương! Tỷ tỷ ta xương cốt còn chưa lạnh, cô nương sao lại có thể hỏi những lời thế này?”
Tô Tiểu Bồi lùi người ra sau, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Tư Mã Uyển Như hít thở sâu mấy cái, bình ổn cảm xúc của mình, sau đó nói: “Cô nương nói chuyện nên cẩn trọng.” Nàng ta một tay cầm kiếm lên, giống như định bỏ đi, nhưng còn nói thêm: “Cô nương, hôm nay ta đến Thường phủ, chỉ là muốn nói với Thường đại ca về chuyện của tỷ tỷ... hy vọng cô nương chớ rêu rao ra ngoài. Tỷ tỷ gặp phải bất hạnh này, vẫn mong cô nương chú ý đến danh dự của tỷ ấy.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
Tô Tiểu Bồi vốn chậm chạp nên cô cùng Nhiễm Phi Trạch là hai người đến muộn nhất, đến nơi chỉ thấy hậu hoa viên đông kín người đang ầm ĩ bàn tán. Những kẻ đều đã tránh đi, chỉ còn lại người nhà vây quanh đó, nói là đánh nhau nhưng thực ra là Tư Mã Uyển Như đang dùng kiếm kề vào cổ Thường Quân, còn Thường Quân thì chỉ đứng im ở góc tường.
Tô Tiểu Bồi vừa đến, liền nghe thấy Tư Mã Uyển Như lớn tiếng quát: “Huynh nói dối!”
“Uyển Như, muội tin ta đi.” Thường Quân rõ ràng đã bị nàng ta dùng kiếm uy hiếp một lúc lâu rồi, trên trán y toát đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Mọi người vây quanh đều không dám bước lên một bước, kiếm của Tư Mã Uyển Như rất sắc, trên cổ của Thường Quân đã lộ ra vệt máu.
“Uyển Như, chớ làm bừa.” Tư Mã phu nhân vừa khóc vừa gọi.
“Huynh ấy nói dối!” Tư Mã Uyển Như hai mắt đỏ rực, quát lớn.
“Nhị cô nương, Quân nhi đêm đó thực sự ở nhà, tiểu đồng của nó có thể làm chứng.” Thường phu nhân cũng lo lắng sắp không đứng vững nữa.
“Nói dối!” Tư Mã Uyển Như trừng mắt nhìn Thường Quân, một lúc lâu lại thốt ra câu đó.
Ai lấy đều lo lắng hoảng sợ, vừa khuyên vừa gọi, Tư Mã Uyển Như cũng không manh động, nàng ta chỉ chằm chằm nhìn Thường Quân, nói đi nói lại một câu: Thường Quân nói dối.
Tô Tiểu Bồi chen đến bên cạnh Tần Đức Chính, Tần Đức Chính đã dò hỏi nguyên do dẫn đến chuyện này, thấy cô đến vội nói: “Nhị tiểu thư thấy Thường công tử đến, cũng chẳng biết hai người tại sao lại đi đến hậu hoa viên chuyện trò, kết quả xảy ra tranh cãi, nhị tiểu thư hỏi có phải Thường công tử làm hại đại tiểu thư không, Thường công tử đương nhiên phủ nhận. Nhị tiểu thư lại truy hỏi anh ta tối đó ở đâu, rồi sau đó cứ lẩm bẩm Thường công tử nói dối.”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày lại, nàng ta khẳng định y nói dối?
“Nếu như không phải huynh sát hại tỷ tỷ, vì sao huynh không dám nói thật?”
Ta sẽ không làm tổn hại tỷ tỷ của muội, muội biết mà, ta cũng sắp lấy muội ấy rồi, vì sao phải giết muội ấy?”
“Vậy đêm đó huynh ở đâu?”
“Ở trong phủ.”
“Nói dối!” Kiếm của Tư Mã Uyển Như lại ép xuống, nhưng Thường Quân không hề lộ ra một tia sợ hãi hay đau đớn, y chỉ đăm đăm nhìn Tư Mã Uyển Như.
“Ta không thể giết muội ấy”, y nói. “Ta sẽ không làm tổn thương muội ấy. Nếu ta khiến muội ấy không vui, muội sẽ giận ta. Ta kéo dài chuyện hôn sự, trong lòng muội ấy nôn nóng, liền than thở với muội, muội viết thư trách ta, ta đọc xong liền gấp rút chuẩn bị thành hôn. Chuyện muội không thích, ta sẽ không làm. Nếu ta làm chuyện có lỗi với Uyển Thanh, làm sao còn mặt mũi gặp muội?”
Lời này rõ ràng có thể coi là thổ lộ tình cảm, thân thích hai nhà đều tròn mắt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó sắc mặt đều trở nên phức tạp.
“Nếu không phải huynh làm, vì sao huynh không nói sự thật?” Tư Mã Uyển Như vẫn không chịu tin.
“Câu nào huynh nói cũng đều là thật.” Thường Quân bất lực đáp lại, nhưng vẫn khẳng định chắc chắn.
“Vì sao muội không tin?” Tư Mã Uyển Như khổ sở lên tiếng, nhưng lại khiến mọi người chẳng thể nào hiểu được, nàng ta không tin, sao lại hỏi người khác vì sao.
Mặt Thường Quân toát lên nỗi bi thương, “Uyển Như...”
“Ta không tin huynh.” Tư Mã Uyển Như giống như bị ma nhập. “Huynh nói dối, ta có thể cảm thấy điều đó, huynh đang chột dạ.”
“Điên rồ cả rồi sao?” Tư Mã lão gia lớn tiếng quát. “Uyển Như, buông kiếm xuống!”
Thường Quân nói không nên lời, đưa tay về phía Tư Mã Uyển Như, dường như muốn an ủi nàng ta.
Tư Mã Uyển Như giận dữ nhìn y, nghiến chặt răng, lại vung kiếm lên. Mọi người nhất tề thét lên, nhưng thanh kiếm đó không chém vào cổ Thường Quân, mà lại hướng đến cổ của chính Tư Mã Uyển Như.
Trước đó, mọi người đã bị Tư Mã Uyển Như quát nạt bắt lùi ra xa, tuy ai cũng biết võ nhưng đều không dám manh động. Nhưng Thường Quân lại không như vậy, y chỉ cách Tư Mã Uyển Như một thân kiếm, thấy nàng ta kề kiếm vào cổ, y không chút do dự nhào đến tóm lấy thân kiếm định ngăn cản, một nhát kiếm đó, không rạch được lên cổ Tư Mã Uyển Như nhưng lại chém phải tay của y.
Tư Mã Uyển Như sững sờ, bàn tay cầm kiếm như phải bỏng, thanh kiếm rơi xuống, nhìn lòng bàn tay của Thường Quân, máu đỏ tuôn ra thành dòng.
Lúc này một nữ tử trẻ tuổi từ trong đám người xông ra: “Nhị cô nương, cô nương chớ như vậy, đêm hôm đó, biểu ca thật sự không làm chuyện ác, huynh ấy không đến Tư Mã phủ, huynh ấy đã uống say ở quán rượu Lộ Hương.”
Tư Mã Uyển Như bị máu của Thường Quân dọa cho tái mặt, chân mềm nhũn ra ngồi phệt xuống đất. Giọng nói của nữ tử vừa nãy như kim nhọn đâm vào tai, nàng ta quay đầu lại, đó là biểu muội La Linh Nhi của Thường Quân, khi còn nhỏ cũng thường chơi đùa với nhau.
“Đã uống say ư...” Tư Mã Uyển Như bật ra một tiếng cười nhạo. “Chẳng trách, chẳng trách...”
Mọi người ùa đến đưa Thường Quân ra. Tư Mã lão gia tát con gái của mình một cái, mắng: “Cái đồ nghịch tử này.”
Tư Mã Uyển Như vừa được mẹ đỡ lên, lại bị cha đánh cho một cái đau điếng, liền ngã ngồi xuống đất, nàng ta không khóc không làm loạn, chỉ đờ đẫn nhìn Thường Quân.
Thường Quân cũng không màng đến vết thương trên tay, vội gào lên với Tư Mã lão gia: “Chớ trách muội ấy, là cháu không tốt, là cháu không tốt.”
“Con cũng câm miệng đi.” Thường lão gia giận dữ quát con trai. “Thế này vẫn chưa đủ mất mặt sao, còn muốn thế nào nữa?”
Ầm ĩ một trậ, sắc mặt mọi người đều khó coi, hai nhà muốn đưa con cái rời đi, Tần Bổ đầu nhanh chóng nắm bắt cơ hội làm rõ chuyện, hỏi: “Thường công tử đêm đó không ở trong phủ, uống rượu ở Lộ Hương, có người nào làm chứng?”
Vừa rồi Tư Mã Uyển Như và Thường Quân tạo ra cuộc “tỏ tình” ầm ĩ kia, lại lộ ra chuyện y nói dối, mọi người nghe thấy câu hỏi của Tần Bổ đầu đều sững sờ. Thường lão gia trừng mắt lườm con trai, quát: “Chuyện gì vậy?”
Sự việc đến nước này Thường Quân cũng không giấu được nữa, đành lí nhí nói: “Hôm đó con buồn phiền, liền một mình đi đến tửu lâu uống rượu, uống đến say mềm, khi tỉnh lại trời đã sắp sáng, con thu dọn hồi phủ, lặng lẽ đi về phòng.”
Tần Bổ đầu lại hỏi: “Quán rượu Lộ Hương? Thường công tử say rượu ở đó, người nào có thể làm chứng?” Ông ra hiệu cho một vị bổ khoái lặng lẽ lùi ra, nhanh như bay chạy đến quán rượu Lộ Hương kia tra hỏi.
Thường Quân mím môi không lên tiếng, Thường lão gia tức giận quát: “Đại nhân đang hỏi con đó.” Ông ta cũng không đợi Thường Quân đáp, lại quay sang phía Tần Bổ đầu: “Nó uống say ngủ lại ở đó, chắc chắn có chưởng quầy hay tiểu nhị nhìn thấy, có thể làm chứng, đại nhân cứ tự nhiên đi hỏi.”
Lúc này La Linh Nhi đang cúi đầu sợ hãi, khẽ nói: “Con, con cũng có thể chứng minh. Con nhìn thấy biểu ca lén ra ngoài, liền hiếu kỳ đi theo, thấy huynh ấy một mình buồn bã uống rượu liền đến đó uống cùng huynh ấy vài chén, huynh ấy say rồi, con...con ở bên cạnh trông nom một đêm...”
Mặt nàng ta đỏ bừng lên, sắc mặt mọi người lại càng thêm khó coi. Cậu của Thường Quân là La Khuê quát con gái: “Bừa bãi!”
Bất luận có xảy ra chuyện gì hay không, cô nam quả nữ ở cùng một phòng cả đêm, thực sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không nõi rõ được. Thương Quân trước khi kết hôn lại làm ra chuyện này, chẳng trách đánh chết cũng không dám nhận. Thường Quân và Tư Mã Uyển Như nhìn nhau, một người áy náy xấu hổ, một người thì khinh bỉ lạnh lùng.
“Tiểu bối vô tri các ngươi! Chỉ giỏi gây họa!” Thường lão gia giận tím mặt, quát: “Chúng ta quay về!” Cả gia đình đến chia buồn, lại làm ra chuyện xấu hổ thế này, đúng là gia môn bất hạnh.
“Nhị tiểu thư làm sao biết rõ Thường công tử hôm đó không ở trong phủ?” Tô Tiểu Bồi hỏi.
Tần Đức Chính nhíu mày, ông ta đã nhận ra màn kịch vừa rồi. Ầm ĩ một trận, tuy là mất mặt, nhưng hiềm nghi đối với hai người đều có thể giũ sạch. Thường Quân không có mặt ở hiện trường, có người làm chứng, còn Tư Mã Uyển Như chỉ cần nói tối hôm đó nàng ta lén chạy đến Thường phủ tìm Thường Quân, đợi một đêm cũng không thấy y quay về, điều này cũng có thể giải tỏa được nghi ngờ về hành tung của nàng ta.
Chiêu này thật cao tay, nhiều người nhìn thấy thế này, sau này quan phủ còn có thể nói gì được? Cho nên Tô Tiểu Bồi hỏi câu này, chính là đã gợi ý cho Tư Mã Uyển Như, để nàng ta thuận lợi trút bỏ nghi ngờ. Tần Đức Chính bực bội, thầm trách Tô Tiểu Bồi không hiểu chuyện.
Nhưng câu trả lời của Tư Mã Uyển Như lại không giống Tần Đức Chính suy đoán, nàng ta cười nhạt, nói: “Làm sao biết rõ? Ta chính là biết rõ thôi. Ta hỏi hành tung của huynh ấy, huynh ấy nói dối, ta biết được ngay.”
Lời này tuy nghe rất đơn giản, nhưng mọi người lại cảm thấy bên trong dường như còn rất nhiều ẩn ý. Nhưng rốt cuộc ẩn ý gì, thì lại không nói rõ được.
Thường Quân nhìn sang Tư Mã Uyển Như, ánh mắt vừa đau đớn vừa bi thương.
Tư Mã Uyển Như đột nhiên đứng dậy, chẳng nói câu nào, quay người rời đi.
Người nhà họ Thường cũng không nhiều lời nữa, đưa theo Thường Quân lên đường hồi phủ.
Tư Mã lão gia căn bản chẳng còn tâm trạng nói chuyện, chỉ vẫy tay bảo người hầu tiễn khách, bọn Tần Bổ đầu cũng bị đuổi ra ngoài luôn.
Tần Bổ đầu quay lại nha môn, chắp tay sau lưng đi đi lại lại một hồi, thật là đau đầu. Tư Mã Uyển Như lại không lợi dụng cơ hội tốt để tạo ra chứng cứ ngoại phạm, nàng ta có ý gì? Thường Quân đã nói dối, nàng ta biết, nhưng đến giờ hiềm nghi về Thường Quân đã hóa giải, trái lại hành tung của chính Tư Mã Uyển Như lại không rõ ràng. Nàng ta tuy chưa nói hết lời, nhưng quan phủ không có chứng cứ xác thực thì chẳng thể làm gì cả.
“Hai người bọn họ rất khả nghi, rốt cuộc còn có điều gì chưa hợp lý?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, cô cũng nghĩ không thông, nhưng cô muốn nói chuyện thêm với Tư Mã Uyển Như. Khi cô nói ra suy nghĩ này, Tần Đức Chính lại lắc đầu: “Sắp tới tang lễ rồi, hôm nay ầm ĩ một trận, e là chúng ta không thể vào cửa nhà họ được nữa. Cô nương muốn trò chuyện với nhị tiểu thư thì phải đợi thêm một thời gian.”
Nhưng thời gian càng kéo dài, vụ án sẽ có biến cố càng lớn. Tần Đức Chính đương nhiên cũng biết, ông ta đi qua đi lại, vô cùng phiền não, cuối cùng nói: “Hàng ngày ta sẽ gửi thiếp, nhờ Phủ doãn đại nhân giúp đỡ thêm, xem xem có cơ hội không.”
Nhưng hai ngày đã qua, tang lễ của Tư Mã Uyển Thanh cũng đã làm xong, Tư Mã phủ vẫn không để Tư Mã Uyển Như lộ diện, càng không đồng ý để người của quan phủ vào trong. Tô Tiểu Bồi ngày nào cũng đến xin gặp, nhưng đều bị chặn ở ngoài.
Nhưng Thường Quân thì lại đột nhiên đến gặp Tần Bổ đầu, sau chuyện ở đám tang, có vài chuyện y không muốn giấu nữa. Hóa ra ngay từ đầu, người y yêu thương là Tư Mã Uyển Như, thấy tuổi tác của nàng ta sắp đến lúc thành hôn, y liền tặng nàng ta một thanh kiếm theo đúng ý thích của nàng ta, nói với gia đình muốn lấy cô nương của Tư Mã gia làm vợ.
Người nhà Thường Quân liền đồng ý luôn, hóa ra gia đình y và Tư Mã phủ cũng có ý kết thân, nhưng mục tiêu lại là tỷ tỷ Tư Mã Uyển Thanh. Y vừa lên tiếng, người nhà họ Thường không khỏi vui mừng, liền nhanh chóng định chuyện hôn sự. Hai bên đều vô tình hiểu lầm ý nhau, Thường Quân nhẫn nại chờ đợi, không ngờ rằng chuyện đính ước thuận buồm xuôi gió này lại dành cho y và Tư Mã Uyển Thanh.
Lúc đi trên phố được người ta chúc mừng, Thường Quân mới biết có nhầm lẫn, y cuống quýt đi tìm Tư Mã Uyển Như giải thích, hứa sẽ nói rõ với người nhà, người y muốn lấy là nàng ta. Nhưng Tư Mã Uyển Như lại nói tỷ tỷ vô cùng vui mừng, nàng ta kéo mình đi nói chuyện cả đêm, hóa ra trong lòng Tư Mã Uyển Thanh từ lâu đã có Thường Quân, có điều ngại ngùng nên không nói ra, nay có gia đình sắp xếp hôn sự, nàng ta vui mừng khôn xiết. Tư Mã Uyển Như nói với Thường Quân, nếu y thoái hôn, tỷ tỷ chắc chắn sẽ đau lòng, mà nguyên nhân thoái hôn lại là vì nàng ta, vậy nàng ta còn mặt mũi nào để nhìn tỷ tỷ nữa? Thế là sự nhầm lẫn này cứ thế phải giấu kín, hai người đều rất đau khổ.
Thường Quân không thể quên đi chuyện này để cưới Tư Mã Uyển Thanh, thế là tìm cớ kéo dài. Mà sau đó Tư Mã Uyển Như cũng không gặp y nữa, thậm chí thấy y ngập ngừng không cưới, liền hạ quyết tâm đi xa bái sư học nghệ. Thường Quân vô cùng đau khổ, lặng lẽ gửi thư cho nàng ta, nhưng nàng ta chưa từng hồi âm, sau này nàng ta đột nhiên gửi về một phong thư, lại nói y chần chừ không cưới khiến tỷ tỷ buồn bã, tỷ tỷ không vui, nàng ta cũng đau lòng. Đọc được thư, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Thường Quân đã bị dập tắt, y không muốn nàng ta buồn, y còn muốn nhìn thấy nàng ta nữa. Thế là y định ngày thành thân, chuẩn bị làm anh rể của nàng ta. Chỉ không ngờ khi gặp lại nhau, lại là vì chuyện tỷ tỷ bỏ mạng nơi hoàng tuyền, muội muội giận dữ hỏi y đã làm gì có lỗi. Y nói ra tất cả mọi chuyện, duy chỉ có hành tung trong đêm đó là nói dối. Y nói mình ngủ ở trong phủ, chẳng có ai nghi ngờ, ngoại trừ Tư Mã Uyển Như.
Tô Tiểu Bồi nghe xong, nói: “Nếu vậy, ta càng cần phải gặp Tư Mã cô nương.”
“Cô nương có dự định gì?”
“Hành tung đêm đó của nàng ta có điểm đáng ngờ, nhưng nếu đêm đó nàng ta thực sự vì sửa kiếm mà phải chạy đôn chạy đáo, trong khi tỷ tỷ chết thảm, người yêu lại say rượu ở chung với nữ tử khác, dưới sự đả kích này, nàng ta không đi khắp nơi kể lể về hành tung của mình cũng là hợp lý. Chắc chắn lúc này Tư Mã Uyển Như đang rất đau khổ, cần nói chuyện cẩn thận với nàng ta, nếu nàng ta là hung thủ thực sự, có thể nhân cơ hội này vạch trần nàng ta, nếu không phải, có lẽ cũng hỏi được vài đầu mối. Có vài chuyện, vẫn cần Tư Mã nhị tiểu thư phối hợp.”