Vận Động Khố Hạ Bí Mật
Chương 1 :
Ngày đăng: 21:14 18/04/20
Y Lĩnh trấn chỉ là một sơn trấn nhỏ bình thường. Nhưng vì rằng dân cư rất thưa thớt, hầu như không thấy có sự ô nhiễm do con người gây ra, nên cái trấn nhỏ này tách biệt hẳn, mang đầy mỹ cảm tự nhiên.
Hôm nay, ngàn dặm không mây, ánh nắng tươi sáng, khí trời thật tốt, làm cho lòng người sảng khoái. Nhưng dưới chân núi, Lâm Kì Vĩ, thân là hiệu trưởng Cao trung Thượng Lạc, một chút cũng không buồn đứng dậy. Khủng hoảng tài chính xảy ra trên toàn thế giới, ngay cả cái trấn nhỏ hoang vu này khó mà may mắn thoát nạn. Chuyện tiền nong, vốn dĩ là nỗi căng thẳng của Cao trung Thượng Lạc. Trước kia đều dựa vào tấm lòng vàng của các xí nghiệp quyên góp mới có thể chống đỡ được; nhưng nay các khoản quyên góp đều thinh lặng, nhà trường lập tức kề bên sự phá sản, sẽ phải đóng cửa. Cái Lâm Kì Vĩ lo lắng, không phải cho tiền đồ sau này của mình, mà là hơn trăm người trong trường.
Không được đi học chính là học sinh! Nếu Cao trung Thượng Lạc sụp đổ, chúng nó nên làm cái gì bây giờ? Muốn đi học phải đi xa hơn mấy chục cây vào thành phố, việc mỗi ngày ngồi xe đi đi lại lại tuyệt đối không có khả năng. Mà ví bằng muốn ở lại trường, thì với đời sống túng bấn hiện nay, căn bản là gia đình không đủ sức chi trả phí nội trú đắt đỏ. Chúng duy nhất chỉ có một cách là tạm nghỉ học. Tuy rằng những học sinh này ngỗ nghịch hạng nhất, thành tích chót cùng, nhưng với lũ nhỏ đầu còn chốc ấy, tự bản thân hắn thấy chúng đều tốt cả. Lâm Kì Vĩ thật lòng yêu thương các học sinh của mình. Vì tương lai của chúng mà đã phiền não đến phát điên, phải cố nghiến răng chịu đựng. Rồi dù không muốn, nhưng sau cùng xem xét kỹ càng thì ngoài việc tìm đến “Người kia” xin giúp đỡ, không còn cách nào tốt hơn.
Cưỡi xe máy, đầm đìa mồ hôi lên trên đỉnh núi, Lâm Kì Vĩ ngửa đầu nhìn tấm biển lấp lánh ánh vàng “Cao trung Quốc tế Hữu Thượng”, khinh thường xì một tiếng
“Đồ hợm của!”
Lâm Kì Vĩ mình đầy khí thế “Tráng sỹ một đi không trở về”*, bước nhanh vào nơi hoàn toàn tương phản với ngôi trường đơn sơ giản dị của mình. Nơi này kiến trúc nguy nga, hùng vĩ, tráng lệ; làm khí thế trong hắn cũng bị vơi đi một ít.
“Có qua có lại! Cái ghế hiệu trưởng chính là điều kiện. Ngươi nghĩ thế nào?” Người chừng ngoài ba mươi, âu phục phẳng phiu, khôi ngô tuấn tú, nam tính phong độ hơn người, đang ngồi trên ghế dựa lớn sau bàn làm việc, dáng vẻ nhàn nhã thong dong, cười cười hỏi hắn.
“Bỏ mẹ cái điều kiện của ngươi đi! Lục Thanh Vũ, ngươi là đồ lòng tham không đáy, tiểu nhân bỉ ổi!” Đứng trước bàn, Lâm Kì Vĩ hổn hển chỉ vào mũi đối phương mắng lớn.
“Không thể nào! Ta thấy điều kiện tốt như vậy, ngươi lại không hài lòng là sao?” Lục Thanh Vũ nhíu mày khó hiểu.
“Hài lòng cái đầu ngươi! Ta chỉ đến mượn ngươi ít tiền chi tiêu, ngươi cũng chỉ là đồ nhà giàu mới nổi, đã không giúp thì chớ, lại còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn nuốt Cao trung Thượng Lạc của ta, lẽ nào lại không bỉ ổi?”
“Thật là oan tày trời! Xin hỏi một câu, nuốt cái trường đang sắp phá sản các ngươi ta được lợi gì? Ta là thấy bằng hữu của mình tội nghiệp, không đành lòng nhìn ngươi và đám học sinh phiêu bạt đầu đường xó chợ, cho nên mới định mua lại, để bọn bình dân được cùng học với quý tộc chúng ta. Điều kiện như thế người khác cầu còn không được, ngươi tìm đâu ra?”
“Lại nữa! Ai là bằng hữu của ngươi!” Lâm Kì Vĩ nghĩ thầm. Từ bé, hắn toàn bị tên siêu vô lại này ức hiếp, hôm nay còn muốn cướp đi ngôi trường hắn yêu quý nhất, nhịn không được cả người run rẩy, mi mắt hơi đỏ.
Lục Thanh Vũ nhìn người đàn ông trước mắt, không bàn đến tuổi tác cũng tương đương mình, chỉ thấy cái tính tình nóng nảy đến đáng yêu vẫn y như thuở nhỏ mà trong lòng mềm nhũn, nhịn không được bèn đi đến bên cạnh, một tay kéo hắn vào lòng.
“Được rồi, đừng giận! Ta chọc ngươi nhưng chính lại là yêu thương ngươi đó.” Dịu dàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Lâm Kì Vĩ vừa sợ vừa giận, cố sức đẩy ra “Khốn kiếp! Ngươi nghĩ ta vẫn như hồi nhỏ, dễ bị khi dễ như vậy sao!”
“Trời ạ! Không thể nào!” Tống Tiệp nhịn không được ôm đầu kêu rên.
“Tống Tiệp, nói không phải, ngươi có bệnh à? Chẳng qua là bảo ngươi với một nam sinh ở chung một phòng, có bảo ngươi ngủ cùng một giường với hắn đâu? Ngươi kêu như thiếu nữ bị cưỡng *** như thế làm gì?” Vương Vũ Kiệt liếc mắt nhìn hắn.
“Không có… Không có mà, ta chỉ là quen ngủ một mình, không quen ngủ cùng người khác trong một phòng mà thôi. Không được sao?” Tống Tiệp hai tay ôm ngực vẻ phòng vệ mà nói.
“Được rồi, các người chớ ồn ào.” Duẫn Thiên Kì nhíu nhíu mày “Có lẽ nên nhanh đi dò la thử xem việc bố trí phòng ốc thế nào, việc này quan trọng lắm đó. Vạn nhất không đúng như tính toán của chúng ta, thì phải xem có đổi cho nhau được hay không.”
“Không sao, dù sao thì ta cũng không hay ngủ ở ký túc xá.” Vương Vũ Kiệt nhún nhún vai tỏ vẻ không hề gì.
“Ngươi! Cái đồ công tử nhà ngươi! Sau này ngươi ở cùng người khác, vẫn muốn chạy qua ký túc xá nữ sao?”
“Ở cùng người khác có gì nghiêm trọng? Cùng nhau cũng được a?” Vương Vũ Kiệt gẩy gẩy tóc, giọng điệu cợt nhả.
“Tởm muốn chết! Ngươi không sợ nhiễm bệnh sao?” Duẫn Thiên Kì chau mày tỏ ý căm ghét.
“Yên tâm, bổn thiếu gia đều có mang áo mưa. Ngươi có muốn thử một lần không hả, tiểu xử nam dễ thương?” Vương Vũ Kiệt trêu chọc.
“Hừ, ai muốn hả? Bổn thiếu gia xử nam đã sao? Lần đầu tiên của ta, phải chờ tới sau lễ cưới mới hiến cho lão bà của ta, ta không cần giống các người bụng đói ăn quàng đâu!”
“Tống Tiệp, ngươi nghe chưa? Thiên Kì này là đồ xử nam mà dám ở đây nói xằng. Ngươi dù sao cũng là “Thiên nhân trảm”, còn không ra dạy cho hắn tình yêu tuyệt vời như thế nào đi.”
“Thiên nhân trảm”? Tống Tiệp mặt tối sầm. Cái gì là “Thiên nhân trảm” hả? Hắn ngay cả một người cũng chưa từng chém qua à!
Nghĩ vì hắn không thể cho ai biết bí mật, hại hắn đến nay vẫn chỉ là chém gà mà thôi. Ở trên sân vận động thì oai phong lẫm liệt, nhưng chính lại chỉ là thằng bé to xác, nghĩ mà thiếu chút nữa rơi những giọt nước mắt quý báu của đàn ông.
***