Vận Động Khố Hạ Bí Mật
Chương 7 :
Ngày đăng: 21:14 18/04/20
Leng keng~ Leng keng~ Leng keng~
Vừa mới sáng ra, Vương Vũ Kiệt mắt còn không mở nổi, chuông cửa lại ầm ĩ làm hắn ong hết cả đầu. “Khốn khiếp! Ai hả?” Đang còn váng vất do rượu, hắn loạng choạng ra mở cửa phòng, chuẩn bị chửi rủa tên khách không mời dám phá hỏng giấc mộng đẹp sớm chủ nhật của mình.
“Tống Tiệp? Sao lại là ngươi?” Vương Vũ Kiệt sửng sốt. “Ngươi không phải đi biển chơi rồi sao? Làm thế nào lại chạy về thế này?”
“Đừng bận tâm! A Kiệt, ta có điều muốn hỏi ngươi… Ta… ta…” Tống Tiệp như không biết phải mở lời như thế nào, phiền muộn vò mái tóc. Vương Vũ Kiệt quen biết Tống Tiệp nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua bộ dạng buồn rầu như thế này của hắn.
“Vào đi đã rồi nói sau.”
Tống Tiệp đi vào phòng, tiến tới tủ lạnh, lấy ra một chai bia, nốc ừng ực. Oa, xem ra là có vấn đề lớn a, Vương Vũ Kiệt lén chặc lưỡi.
“Mới sáng sớm đã uống, xem chừng ngươi học được thói xấu mất rồi.”
“Bớt nói nhiều đi” Tống Tiệp ngã xuống sofa. “A Kiệt, ta hỏi ngươi nha…”
“Hỏi đi.” Vương Vũ Kiệt ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng bắt chéo chân.
Tống Tiệp chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng thu hết can đảm mà hỏi.
“Ngươi… Ngươi có hay quan hệ cùng đàn ông không?”
Vương Vũ Kiệt nghe thấy vậy, thiếu chút nữa té lật ghế!
“Có lầm không? Ngươi mới sáng sớm chạy về đây chỉ để hỏi điều này?”
“Sáng sớm thì không thể hỏi chuyện đó hay sao?”
“Đương nhiên là có thể hỏi, chẳng qua do ta quá ngạc nhiên thôi. Vì sao ngươi lại nôn nóng muốn biết thế? Lẽ nào… Ngươi có quan hệ với ai như vậy sao? Haha…”
Thấy bạn thân cười cợt, Tống Tiệp luống cuống mà ra sức xua tay!
“Không phải ta mà! Ta chỉ là đi dạo trên biển rồi gặp hai người đàn ông làm chuyện đó thôi. Ta rất kinh ngạc, cho nên… cho nên…”
Có trời mới tin những điều Tống Tiệp nói! Vương Vũ Kiệt đương nhiên không tin lời bạn, nhưng hắn vẫn giả vờ thản nhiên, tiếp tục hỏi.
“Hứ, đừng mơ… Trời ơi a a…” Huyệt khẩu gần kế xương mu đột nhiên bị ngón tay ở đâu miết thật mạnh, giống như bị điện giật tê dại, làm mông Tống Tiệp co quắp một trận, nhịn không được hét lên inh ỏi.
“Thích sao? Nói, có muốn hay không ta cho vào ngươi?”
“Haa… Ta không biết… Ta không biết… Aa… Người đâu cứu mạng…” Tống Tiệp cảm thấy hắn lại cho thêm một ngón tay vào, hung hăng tấn công tử huyệt. “Ô… Thích quá… Thích chết mất! Ta muốn bắn!” Cổ Vân Phong thấy bộ dạng quằn quại của thiếu niên kia, trong lòng thoả mãn, lại muốn bắt nạt hắn hơn nữa, bèn bóp mạnh tính khí đang run rẩy dữ dội, cười tà mà bảo.
“Nói, cầu xin ta cho vào đi! Cầu xin đại trư* của ta hung hăng cắm vào đi! Ta sẽ khiến cho ngươi sung sướng mà bắn ra!”
Một bên là cái mông bị ngón tay hắn trêu đùa, một bên tính khí bị bóp mạnh, nhiều luồng khoái cảm kích thích mà không có đường ra, thiếu niên chỉ vừa mới biết mùi đời kia rốt cuộc nhịn không được mà kêu khóc, vặn vẹo cái mông, ra sức cầu xin.
“Aa… Tha ta đi… Ta chịu không nổi nữa rồi… Cho vào đi… Van cầu ngươi dùng đại trư cắm mạnh vào đi! Để ta bắn! Van cầu ngươi!”
“Còn phải nói…”
Cổ Vân Phong hài lòng mà cười một tiếng, cắm thật sau vào phía sau thiếu niên kia. Từ hoàng hôn đến buổi đêm, hai người ở trên sofa không ngừng vui vẻ, chìm đắm giữa bể dục không bờ… Cổ Vân Phong không cần biết đến phản ứng của Tống Tiệp, đem ghép hai giường đơn thành một cái giường đôi lớn. Trực giác nói cho hắn biết hắn nhất định phải ôm Tống Tiệp đi ngủ. Tới nửa đêm, quả nhiên hắn bị cơ thể nóng như lửa của thiếu niên kia làm cho tỉnh giấc.
“Ngươi sốt rồi!” Cổ Vân Phong bị cái trán nóng hổi doạ cho sợ. Chết tiệt! Nhất định do ta tối hôm qua quá điên cuồng, làm hắn bị thương rồi! Trong lòng Cổ Vân Phong áy náy cùng bối rối, “Đi, ta đưa ngươi đi bệnh viện!”“Ta không đi!” Tống Tiệp có chết cũng không muốn bị bác sỹ phát hiện nguyên nhân mình sốt! Trong tủ thuốc có thuốc hạ sốt, hắn uống là được rồi.“Ngươi muốn làm gì?” Cổ Vân Phong vội vã chặn Tống Tiệp đang muốn đi xuống giường. “Buông ra, ta đi lấy thuốc.”“Thuốc ở đâu? Ta đi lấy.”“Không cần ngươi lo!”
“Đừng dài dòng! Trong tủ thuốc hả?”
Tuy là Tống Tiệp không muốn nhờ cái tên bỉ ổi này, nhưng cả người không có chút sức nào, chỉ còn biết gật khẽ đầu. Cổ Vân Phong nhanh chóng nhào đi lấy thuốc, rót một cốc nước ấm. “Lại đây uống thuốc đi.” Cổ Vân Phong ôm Tống Tiệp vào ngực, cẩn thận giúp hắn. Mặt hai người gần như chạm hẳn vào nhau, Tống Tiệp đột nhiên tim đập bình bịch. Chết tiệt, vì sao lại đập nhanh thế này? A, ta bị bệnh mà, nhất định là do bệnh nên mới như thế. Tống Tiệp vội vàng an ủi mình.
“Lại đây, nằm xuống ngủ đi.” Cổ Vân Phong đặt hắn lên giường, se sẽ đem chăn đắp kín cho hắn. “Ta cảnh cáo ngươi nha, lúc ta ngủ, ngươi không được đánh lén đó!”“Có lầm không? Ngươi là người bệnh mà! Ta không có phải là cầm thú.”
“Hừ, ngươi vốn là cầm thú mà!”
Thấy thiếu niên kia oán trách mà như làm nũng, Cổ Vân Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng yêu thương hắn, bèn cầm khăn ướt đặt lên trán, dịu dàng nói.
“Đừng lo lắng gì cả, ngoan ngủ đi. Ta sẽ chăm sóc ngươi mà…”
Nhìn ánh mắt hiền hoà của hắn, Tống Tiệp ngẩn ngơ một hồi. Cái kẻ đang tận tình chăm sóc ta không phải vốn là kẻ thù sao? Hắn dùng bí mật mà ta ngày đêm lo bị phát hiện, vô sỉ uy hiếp ta, làm cái chuyện hạ lưu khốn nạn đó với ta! Rõ ràng là ta không thể tha thứ cho hắn, thế nhưng, vì sao… Bản thân ta lại bị vẻ dịu dàng của hắn mê hoặc như thế này… Chẳng lẽ, vì đây là lần ta ốm đầu tiên mà có người ở bên chăm sóc ư? Tuy là gia đình ta làm bá chủ ngành vận tải, trực thăng, máy bay riêng, du thuyền, xe cao cấp, mọi thứ đều không thiếu; nhưng cha mẹ sự nghiệp rất bận rộn, ta lại là con một, trong nhà vô cùng quạnh quẽ cô đơn, bên cạnh luôn chỉ có vú em cùng với người giúp việc làm bạn mà thôi, ngày cả khi hắn đổ bệnh cũng không ngoại lệ. Lúc này, ít nhất còn có người kia. Hoá ra cảm giác có người ở bên chăm sóc lại tốt như vậy. Trán phủ khăn lành lạnh, hắn tự nắm tay cũng thấy nóng bỏng. Trong lòng như có một luồng tình cảm ấm áp trỗi dậy. Tống Tiệp cứ thế an tâm mà ngủ… Cổ Vân Phong một khắc cũng không rời, liên tục ở bên cạnh, giúp hắn thay khăn chườm. Là lỗi của ta sao? Vì sao ta lại thấy hình như hắn gầy đi? Cổ Vân Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ, trong lòng có chút chua xót. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ái tinh trên đầu thiếu niên ấy bị chính mình nhuộm thành màu hồng phấn thì lại tràn đầy hạnh phúc. Tâm tình vừa chua xót vừa hạnh phúc như thế này, rốt cuộc là cái gì? Hắn phiền muộn nhíu mày…
***