Vân Gia Phụ Tử Tam Nhân Hành

Chương 2 :

Ngày đăng: 04:38 19/04/20


Bên phía Vân Khải Sơn Vân phụđang mang theo gương mặt hồng hồng ra khỏi phòng của đại nhi tử, vừa đi vừa lấy làm kỳ quái, sao mà khi mình nhìn thấy nụ cười của đại nhi tử liền cảm thấy mặt đỏ tim đập nha, tuy rằng đúng làđã lâu rồi không được thấy nhi tử cười vui vẻ như vậy. Ân, quả nhiên là nhi tử của mình, lớn lên thật đủ anh tuấn a!



Dục vọng của Vân phụ rất ít, vì muốn nối dõi tông đường nên mới cưới Vân phu nhân vào nhà, sau khi sinh hạ Bất Phàm và Phi Dương, thân thể cũng ngày càng suy yếu, không chống đỡđược vài năm liền qua đời.



Vân phụđối với nàng cũng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng y lại rất thích hai nhi tử của mình, trước đây rất là hưởng thụ quan hệ cha con hài hòa ấm áp, bất quá theo nhi tử càng lớn thì y lại càng không rõ suy nghĩ của bọn chúng, sau đó chậm rãi xa cách nhau, kỳ thực Vân phụ rất thương tâm. Trên đời này người y quan tâm nhất chính là hai nhi tử của mình, những người khác y đều không thèm để vào mắt. Hôm nay thấy Vân Bất Phàm cười vui vẻ như vậy, y nghĩđây là một cơ hội tốt, hẳn là mình phải nắm lấy cơ hội này, có thể khiến cho nhi tử thân cận với mình hơn một chút. [vầng, sau này thì ba cha con anh sẽ rất là“thân” luôn ]



Hôm sau vào lúc ăn cơm trưa, đương nhiên là Vân Bất Phàm cũng tới ăn, Vân phụđặc biệt cao hứng, Vân Bất Phàm nói mình bất hiếu, cư nhiên lại xa cách phụ thân, sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ nghe lời phụ thân nói, sẽ gần gũi với phụ thân hơn.



Vân phụ cao hứng liên tục gấp thức ăn cho hai nhi tử, ôn nhu nói cười, gương mặt hưng phấn đến ửng đỏ, y chỉ cho rằng chính mình rất cao hứng, không cẩn thận xem xét đến tâm tình quá hưng phấn dưới nội tâm mình là vìđâu mà có.



Lúc ăn cơm chính là cảnh phụ từ tử hiếu, Vân phụ liền uống nhiều vài ngụm rượu, có chút say khướt, nên nhìn không tới phân thân đang trướng lớn của hai nhi tửở dưới bàn, cũng không chúýđến ánh mắt lửa nóng tràn ngập dục vọng của hai hảo nhi tử.




“Đúng vậy, không nghĩ tới phụ thân sẽ *** đãng như thế, còn thật sự kêu giường, ngay cả hồn phách đều bị người gọi bay hết ra ngoài rồi, hảo tao, vưu vật a.” Trong miệng Vân Phi Dương phát ra vài lời khen ngợi thô tục, trợ giúp Vân Bất Phàm cởi y phục.



“Đại ca, chúng ta mang phụ thân đến giường ở phía sau đi, hôm nay có cả buổi chiều và buổi tối để ngoạn nha, đừng nóng vội.”



Vân Bất Phàm ôm lấy Vân phụ, thở hổn hển nói, “Hôm nay muốn làm tử phụ thân, thao tử phụ thân.”



“Hắc hắc, ngươi yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ thao đủ, dược của phụ thân cũng sẽ bồi bổ cho thân thể của người, hơn nữa phụ thân nhờ vào nhiều năm tập võđã sớm bảo dưỡng đến không tồi, tuyệt đối cũng đủ giúp hai huynh đệ chúng ta thoải mái.”



Vân phụ nghe thấy hai huynh đệ nói muốn thao tử y, chẳng những không tức giận, ngược lại trong đầu lại nảy lên *** ý, hậu huyệt ngứa ngáy đến khó nhịn, không ngừng chảy ra từng cổ *** dịch.