Vẫn Là Tình Yêu

Chương 15 :

Ngày đăng: 22:39 22/04/20


Phương Tình đứng lên, trước khi Lục Hân phản ứng lại đã nhanh chóng đi ra ngoài.



Lục Hân không rõ cô vừa rồi vui vẻ vậy sao bỗng nhiên trở mặt, vội vàng tính tiền, còn không chờ tiền lẻ thối lại, vội vàng chạy ra, nắm chặt cổ tay cô, thần sắc có chút tức giận: “Em làm sao?? Làm sao đang vui vẻ lại trở tính vậy!”



Phương Tình tránh tránh không được, ngoài cổng trường qua lại đều là người, cô không nỡ khiến người ta vây xem, đành phải không giãy dụa, trong giọng nói có chút tức giận không biết vì sao: “Lục Hân, anh có thể để yên được không, anh không phải nói chúng ta theo như nhu cầu sao? Bây giờ không có chuyện gì, anh có thể bỏ qua cho tôi được không!”



Lục Hân trên mặt lộ vẻ vẻ lo lắng, hung tợn trừng mắt nhìn cô: “Em cứ nhất định coi rằng là như thế?”



Phương Tình bị hắn trừng đến độ trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn là gật gật đầu.



Lục Hân chán nản: “Em quên ngày hôm qua tôi nói gì với em sao?? Phương Tình, tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải đùa giỡn!”



Phương Tình trong chớp mắt nhớ tới, có vẻ như ngày hôm qua sau khi hôn…. cũng được thổ lộ?



Phương Tình nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, tức khắc cả người nóng đỏ lên, lại còn quật cường nói: “Nói bậy, tôi không tin anh! Anh nói anh thích tôi, nhưng anh vì cái gì thích tôi? Chúng ta mới gặp qua vài lần?”



Lục Hân thần sắc ảo não nói không nên lời, người phụ nữ này sao khó tính, không ép buộc hắn nói ra là không được ?



Lục Hân tâm tư cân nhắc, nhanh chóng dùng đại não tính toán với tốc độ cao, nhớ tới lời Cố Mạch, đoán chừng cô ảo tưởng về tình yêu, hẳn là thấy thế này không thực tế ngập tràn sắc thái ảo mộng. Như vậy thời gian đặc biệt, địa điểm, hơn nữa bối cảnh ngẫu nhiên gặp mặt đặc biệt, tình yêu như vậy mới phù hợp yêu cầu oanh oanh liệt liệt của cô.



“Nếu tôi nói, tôi lần đầu tiên nhìn thấy em liền thích em………em tin hay không tin?”



Cái gì? Phương Tình ngây ngẩn cả người, hắn cùng Lưu Hiệp thật đúng không hổ là huynh đệ, tự nhiên đều là nhất kiến chung tình? Phương Tình không khỏi cẩn trọng nhớ lại cảnh lần đầu tiền gặp mặt, sau đó vô cùng căm phẫn.



“Anh còn trêu cợt tôi? Lần đầu tiên gặp mặt tôi đánh ngã anh nằm úp trên mặt đất dậy không nổi, anh sao lại có khuynh hướng chịu ngược đãi mà thích tôi sao?!”



Lục Hân đầu đầy vệt đen: “Vân Nam! Vân Nam! Tôi lần đầu tiên gặp em là ở Vân Nam!”



Phương Tình rốt cục im lặng , không thể tin hỏi: “Anh. . . . . Anh chừng nào thì. . . . . .”



Lục Hân bất đắc dĩ thở dài: “Hơn bảy tháng trước lúc tôi ở Hắc Long Đàm vừa nhìn thấy em, bộ quần áo dân tộc màu lam, tôi cảm thấy em đứng bên dòng nước nhìn rất đẹp, đã muốn chụp lại bức ảnh đó, đáng tiếc máy chụp hình hết pin, đổi pin em đã đi mất.”



“Anh. . . . . anh làm sao không nói sớm, lần đầu tiên gặp mặt anh vì sao không nói đã gặp qua tôi?”



Lục Hân có chút xấu hổ, không được tự nhiên mà cổ họng phát thanh rõ ràng hơn: “Buổi tối ngày hôm sau, ở quán bar Lệ Giang em uống say….. . . .”



Phương Tình bừng tỉnh đại ngộ: “Anh chính là ông chú suýt chút nữa chiếm được món hời?”



Nhìn thấy mặt Lục Hân nhanh chóng hoá đen, Phương Tình vội vàng sửa miệng, “Không phải. . . . . . ý em nói, anh chính là….”
Song Hỉ vốn định nấu gì cho hắn, sinh bệnh không nên ăn ở ngoài, nhưng khi nhìn thấy phòng bếp không dính hạt bụi, cô sinh ra hoài nghi nghiêm trọng đối với cuộc sống Lưu Hiệp, trong tủ lạnh tất cả đều là bia, chỉ có một chút hoa quả cùng sữa, ngày thường hắn làm thế nào trôi qua? Song Hỉ nhìn nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đóng cửa, khi tới đây có nhìn thấy phía dưới có một siêu thị ngầm.



Đang ở mua đồ vật này nọ, điện thoại Lưu Hiệp gọi tới.



“Em ở đâu?” giọng nói Lưu Hiệp có chút hổn hển.



“Siêu thị dưới lầu nhà anh, em mua chút này nọ.” Song Hỉ cau mày nhìn mấy món trong tay, siêu thị nhà này thật ‘đại gia’ cái gì cũng quý hơn so với bên ngoài.



Lưu Hiệp hình như thở nhẹ một hơi: “Xem ra em có lương tâm!”



Song Hỉ mắt trợn trắng, đẩy xe đi tính tiền, gã này vốn khó có thể đoán ý, giờ sinh bệnh tâm tình càng khó chiều.



Vừa ra thang máy liền thấy Lưu Hiệp tựa ở cửa chờ mình, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, tóc lộn xộn rất giống đứa trẻ lớn nhà bên cạnh, trong lòng Song Hỉ trào dâng một cảm giác không nói nên lời, đau xót lẫn ngọt ngào.



Lưu Hiệp xách này đó trong tay cô, theo cô mang vào phòng bếp, Song Hỉ bỏ mấy thứ xuống hỏi: “Đỡ chút nào không?? Có đói bụng không?”



Lưu Hiệp tối hôm qua đều ‘đi’ hết rồi, mãi cho đến trưa nay còn chưa có ăn gì, bây giờ dạ dày lập tức cảm thấy đói bụng, vì thế gật gật đầu, rất sung sướng nói: “Có hơi đói!”



Song Hỉ đẩy hắn đi ra ngoài: “Anh đi rửa mặt trước đi, tôi nấu cơm cho anh!”



Lưu Hiệp ngoan ngoãn đi ra ngoài, mĩ mãn sung sướng cảm thấy nổ lực tối hôm qua hoàn toàn sức đáng.



Chú thích:



[1] Các món ăn lần lượt như sau:



Canh ớt



Tôm cay



thịt bò nấu cay



Đậu hũ cay



ðầu cá nấu tiêu cay



[2] Tú sắc khả cõm: nhìn ngắm mĩ nữ cũng no.