Vẫn Là Tình Yêu

Chương 29 :

Ngày đăng: 22:40 22/04/20


Khi Dịch Trường Thanh con trẻ tên cũng nằm trong danh sách ngôi sao rực rỡ nhất, bà hoàng trong mọi thời thượng. Lần này trở thành phố N ăn tết lại không thể không khuếch trương bốn phía. Các nhóm bạn bè tốt ngày xưa còn cố ý vì bà tổ chức buổi lễ hội chào đón, để nhớ lại khoảng thời gian thiếu nữ rực rợ.



Dịch Trường Thanh tất nhiên hài lòng tới, đưa theo Phương Tình xuất hiện trên sân khấu… .



Phương Tình nhìn Dịch Trường Thanh đang soi mình trong gương, khinh thường bĩu môi, đã già rồi, còn ăn mặc thời thượng hơn cả bọn cô. Lễ phục bó sát người đỏ thẫm, váy xoè lớn, ôm sát thể hiện được độ lồi lõm. Phương Tình nhìn bộ ngực bà, cúi đầu nhìn ngực mình, tức khắc cảm thấy căm phẫn.



Dịch Trường Thanh buồn cười xoay người lại, đè bẹp suy nghĩ của cô, đeo lên tai cô đôi bông tai bằng hồng ngọc.



“Ai nha, chị Trường Thanh à nói thật đi, ăn mặc đẹp như vậy, có phải thừa dịp Phương đại ca không có ở đây hồng hạnh vượt tường à?”



Dịch Trường Thanh thuận tay vỗ ót cô, khẽ trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó! Đi, thay bộ quần áo kia!”



Phương Tình ngại phiền toái, bất mãn than thở: “Cái này rất tốt mà. . . . . .”



“Nè nghe mẹ nói này Phương Tình, con nói cho cùng có phải do mẹ sinh ra hay không vậy? Làm sao mà chẳng có kế thừa năng khiếu thẩm mỹ của mẹ vậy? Mấy cái váy này ăn mặc như mấy tu sĩ thời Trung Cổ, khó coi chết được!”



Phương Tình không nói gì chỉ trợn trắng, chẳng lẽ cái váy muốn bung ngực ra trên người mẹ mới là dễ nhìn sao?



Có một người mẹ xinh đẹp mỹ lệ hào quang bắn ra bốn phía so với cô, rốt cuộc là bất hạnh hay may mắn của cô đây!



Dịch Trường Thanh cả người gợi cảm màu hồng, trên cánh tay khoác tay Phương Tình mặc lễ phục màu hồng đào, chầm chậm bước vào đại sảnh.



Phương Tình miễn cưỡng chào hỏi vài câu, mấy mệnh phu nhân nhàn rỗi cứ khen tặng lẫn nhau, nịnh bợ chuyện này nọ, khiến cho cô cảm thấy thực sự khó thở. Vì thấy không để ý ánh mắt giết người của Dịch Trường Thanh, chạy thoát ra khỏi một đám mệnh phu nhân.



“Bé Tình!”



Phương Tình kinh ngạc quay đầu lại, Hạ Khải Minh hơi hơi cúi đầu nhìn cô, mái tóc che khuất một bên mắt, tây trang vừa vặn, quả nhiên chỉ có công tử ôn nhuận như ngọc.



“Hạ Khải Minh, anh cũng đến đây!” Phương Tình không nghĩ tới ở trong này có thể gặp được người quen, thật vui vẻ chào hỏi với anh ta.



Trong đại sảnh vàng son lộng lẫy, tươi cười chân thành vui sướng như vậy, trong đồng tử xinh đẹp lung linh áng sáng, lập tức lung lay ánh mắt Hạ Khải Minh.
Phương Tình tính trẻ con khụt khịt mũi, đem nước mắt toàn bộ chùi lên người hắn.



Lục Hân dở khóc dở cười, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thở dài thật dài: “Tình Tình, tôi có thể chờ em, chẳng sợ chờ thật lâu đều không quan trọng . . . .”



Lục Hân cụp mi mắt, từ trước đến nay bộ mặt lạnh lùng cường thế bỏ xuống, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng bị ánh sáng mờ nhạt nhiễm lên một tầng thần sắc mệt mỏi, có vẻ có chút bất đắc dĩ. .



“Tôi quen biết em quá trễ, thời gian thanh mai trúc mã là vô tư dù tôi đã cố gắng nhưng tránh không được. Tôi cũng thật sợ, sợ có một ngày em đột nhiên phát hiện tình bạn nắm tay cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt đẹp như vậy, sau đó em sẽ rời khỏi tôi… .”



Phương Tình kinh ngạc nhìn dáng vẻ hắn vô cùng cô đơn, trong đôi mắt luôn luôn quạnh quẽ kia tràn đầy bất lực cũng tự giễu, cực kỳ chướng mắt, khiến cho cô cảm giác vô-cùng-không-thoải-mái,



“Tình Tình, tôi cam tâm tình nguyện chờ em. . . . Nhưng, em cho tôi một chút niềm tin, để cho tôi có dũng khí chờ đợi, ít nhất tôi muốn hiểu rõ… chờ đợi này sẽ không phải không có kết quả”



Em cho tôi niềm tin để chờ đợi lâu dài, để cho tôi không như bị mù ở thế giới đo thị ồn ào; để khiến cho tôi không phải cảm thấy chỉ có ánh sáng le lói còn ở trong bóng tối chờ đợi mòn mỏi.



Hoá ra trong thế giới tình yêu, thực sự không có con đường lùi; một khi yêu thương, cho dù vô vọng hoang vu, chẳng sợ chìm trong bụi bặm, cũng là đến chết mới thôi!



Phương Tình đem đầu tựa vào hõm vai hắn, không biết khi nào tuyết đã rơi, ngọn đèn cách đó không xa ánh sáng như ngọc, ca múa thăng hoa, nơi cô cùng hắn ngồi lại giống như một thế giới khác, im lặng đến độ trong trời đất này chỉ còn có tiếng tim đập của hai bên.



“Lục Hân. . . . . .” Phương Tình nhắm mắt lại nhẹ giọng, lại kiên định nỉ non, “Anh không cần đợi nữa !”



Lục Hân chấn động toàn thân, không thể tin xoay người nâng mặt Phương Tình lên, ánh mắt không muốn bỏ sót chút biểu cảm nào của cô.



“Em . . . . .em vừa mới là nói. . . . . .”



Trên mặt Phương Tình sau khi khóc có chút ửng đỏ, nghiêm túc nói: “Em cùng An Lập Nhiên từ nhỏ đã quen biết, anh ấy đều rất xuất sắc, có rất nhiều nữ sinh có suy nghĩ là bạch mã vương tử. Em cùng anh ấy sớm chiều ở chung, lại vừa lúc tuổi trẻ chìm đắm trong tình cảm thầm mến, thầm mến một chàng thiếu niên tuấn tú sáng rỡ như ánh mặt trời như vậy thực sự không thể tránh khỏi một vài chuyện. Sau đó . . . . em một mình chạy tới Vân Nam, không phải muốn chạy trốn tránh khỏi cái gì, em chỉ muốn bỏ đi đoạn tình cảm, muốn sau khi hết một chuyến du lich quay về bắt đầu lại. Lục Hân, em nói với anh này đó là vì để cho anh an tâm, nếu em quyết định buông bỏ quá khứ lựa chọn anh, em tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Cho nên, về sau anh không cần phải có bất an lẫn ghen tị gì nữa..”



Có một số người có một số việc, trong cuộc đời cũng có vài dấu ấn thời tuổi thanh xuân, nhưng từ từ sẽ phai nhạt trong năm tháng phong trần, dù có lưu luyến cũng chỉ là đã từng, mà anh, là hiện tại là tương lai của em!



“Lục Hân, em yêu anh, chỉ yêu mình anh!”