Vẫn Là Tình Yêu

Chương 36 :

Ngày đăng: 22:40 22/04/20


Phương Tình vừa chuyển mặt liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dịch Trường Thanh, không khỏi có chút buồn bực than thở: “Mẹ em thật là. . . . . .”



Hạ Khải Minh nhìn thấy Dịch Trường Thanh nở nu cười rộ với hắn đầy ý vị thâm trường, hơi hơi nhíu nhíu mày.



“Tình Tử, thực ra mẹ em . . . . .” Hạ Khải Minh do dự mà không biết phải nói như thế nào.



Phương Tình rất thản nhiên nhìn anh, không bận tâm lắm khoát tay:” Em biết mẹ em một mực tác hợp cho hai chúng ta, không có việc gì, anh đừng để ý tới bà là đươc rồi.”



Hạ Khải Minh có chút kinh ngạc: “Em biết?”



Phương Tình bĩu môi, một chút cảm xúc khác cũng không có: “Bà làm rõ ràng như vậy, em cũng đâu có ngốc………..Anh đừng để ý, mẹ em chỉ làm loạn uyên ương chút thôi, lát giải thích lại với Cố Tiểu Mạch, đừng để cho cô bạn hiểu nhầm cái gì”



Phương Tình vừa thấy Lục Hân đi hướng về bên này, liền nhìn về phía hắn tươi cười, đầu cũng không quay lai nói: ” Em xin lỗi không nói chuyện với anh tiếp đươc!”



Hạ Khải Minh có chút thất hồn lạc phách nhìn cô rời đi, chạm vào ánh mắt đóng băng Lục Hân, trong lòng từng đợt đắng cay tuôn trào.



“Không vất vả sao?”



Hạ Khải Minh xoay người, phát hiện không biết khi nào thì Cố Mạch đứng ở sau anh, mỉm cười dịu dàng động lòng người, ánh mắt trong suốt thấu hiểu như vây, tựa như thế gian này tất cả đều ở trong mắt cô nàng.



Hạ Khải Minh thấy kỳ quái bản thân mình ở trước mặt cô này sẽ phải gỡ bỏ vẻ nguỵ trang, cũng không có hỏi ý cô nàng là ý gì, cong khoé môi tươi cười nói: “Không biết.”



Cố Mạch sóng mắt hơi hơi xoay chuyển: “Không muốn cười thì đừng cười.”



Hạ Khải Minh lúc này cười rộ lên là thật, Cố Mạch thật sự là một người thú vị



“Không muốn cười thì đừng cười sao? Vậy còn cô?”



Cố Mạch sửng sốt hiếm thấy một chút, ánh mắt có chút thay đổi.



Hạ Khải Minh bỗng nhiên muốn vươn tay sờ sờ đầu cô, như là đối đãi với Phương Tình cưng chiều vẫn hay xoa xoa đầu, hắn quả thực cũng làm như vậy. Sau nghĩ lại, cảm thấy cử chỉ lúc đó quả là mạo phạm chẳng hiểu vì sao lại vậy.



“Cô đó…. rõ ràng tuổi tác bằng Tình Tử, làm sao cái gì cũng đều nhìn thấu như vậy?”



Hạ Khải Minh thở dài giống như trong lời nói có mang chút bất đắc dĩ cùng… đau lòng.




Dương Đan cả kinh, nhưng vẫn đang giữ hình tượng của mình, kiềm chế tiếng thét chói tai, vội vàng lui về phía sau vài bước, cũng không nghĩ rằng trong chớp mắt này Hà Giai Hỉ một chân dẫm lên làn váy cô ả, hơn nữa góc độ vừa hay, chỉ nghe tiếng thanh thuý ‘xoạt’, Dương Đan cảm giác sau lưng mát lạnh.



Hà Giai Hỉ vẻ mặt áy náy, vội vàng không ngừng kinh hoảng hô lên, tiếng hô không lớn không nhỏ vừa vặn có thể khiến cho người trong đại sảnh nghe thấy: “Rất xin lỗi Dương tiểu thư, tôi không phát hiện chân cô vươn ra, vướng chân một chút… . . . Thật sự có lỗi làm bẩn váy của cô . . . . .”



Khuôn mặt Dương Đan nở to ra đỏ bừng, váy bẩn không nói, nhưng mà….



Song Hỉ không chút nào hiểu rõ tình cảnh vừa mới xảy ra, vẻ mặt khờ dại hỏi: “Chị, cô ấy ngáng chân chị sao, chị có… việc gì không? có bị thương không?”



Thời khắc này cô chỉ nhớ rõ Dương Đan lợi hại, sợ chị mình không chú ý….. Xem vẻ mặt chị mình hoảng sợ, chị mình có bao giờ bối rối? Dương Đan quả nhiên dữ dằn!



Hà Giai Hỉ chưa từng có vui mừng vì chỉ số IQ của Song Hỉ thấp như thế, cắn môi rất buồn rầu rất áy náy nói: “Rất xin lỗi, nếu không. . . . . . tôi giúp cô lau sạch nhé?”



Dừng một chút, lại làm ra vẻ kinh ngạc hô to “Ai nha, váy sau lưng rách ra rồi kia…. . .” Sau đó như hiểu mình nói sai, che miệng, vẻ mặt áy náy băn khoăn.



Phía sau tất cả mọi người ở hội trường đều bị thu hút về phía này. Sắc mặt Dương Đan càng khó coi, cũng không dám lộn xộn, xấu hổ cực kỳ đứng ở đó.



Rất nhiều người đều thấy, dưới ngọn đèn chiếu đến vai, phía sau váy rách thành một khe hở lớn, từ lưng kéo dài đến eo, lộ ra quần lót màu da tơ tằm đầy khêu ngợi.



Tống Duy Minh có phần nhìn không được, ở trong lòng thở dài, không để ý ánh mắt giết người của Hà Giai Hỉ cởi áo khoác choàng lên vai cô ả, lễ phép nói: “Xin lỗi, Dương tiểu thư, tiếp đãi không chu toàn, tôi đưa cô đi sửa sang lại chút đi nhé?”



Dương Đan gương mặt đầy sát khí nhìn xung quanh một vòng, không muốn ảo não như vậy chạy trốn, nhưng trơ mắt để cảnh này, ngoài việc trước từ bỏ đi trước thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác.



Tống Duy Minh rất khiêm nhường làm một động tác ‘mời’, đưa cô ả rời khỏi.



Hà Giai Hỉ trên gương mặt là dáng vẻ áy náy đến muốn khóc, cũng dùng giọng nói khẽ đến mức chỉ có hai người nghe thấy nói: “Lưu Hiệp đã cảnh cáo đều bất chấp, không biết chiêu thức này của tôi thì thế nào?”



Dương Đan căm tức trừng mắt nhìn cô một cái, gắt gao mím chặt môi. Trong mắt người không biết chuyện, thì sự thật là Hà Giai Hỉ bị khi dễ bị bắt nạt còn tốt bụng áy náy nói xin lỗi, mà cô ả lại là vẻ mặt hung ác, gieo gió gặt bão, càng làm cho người ta thấy Hà Giai Hỉ thiện lương vô tội.



Dương Đan cũng hiểu rõ lời lẽ cô nàng nói, nhịn lại nhẫn, vô cùng khẽ nói: “Chiêu thức ấy của cô, thực sự là tầm thường!”



Hà Giai Hỉ lưng quay lại với mọi người, lộ ra một nụ cười đầy ý châm chọc: “Đối với người tầm thường, không cần phải dùng thủ đoạn cao minh phải không?”



Dương Đan chán nản, hừ lạnh một tiếng ngẩng đầu rời đi.