Vẫn Là Tình Yêu

Chương 38 :

Ngày đăng: 22:40 22/04/20


Phương Tình cùng Lục Hân với Lưu Hiệp cùng Song Hỉ ăn mừng, bốn người trẻ tuổi chơi đùa đến đêm khuya mới tàn cuộc.



Lục Hân vừa vào nhà đã cởi cà- vạt, cởi nút cổ áo, thả lỏng ngồi tựa vào sô pha



Phương Tình vẫn rất phấn khởi, cười hì hì rót cho hắn ly nước: “Khó chịu ? Anh uống còn ít hơn em, uống quá kém!”



Lục Hân lười biếng quét mắt nhìn cô một cái: “Ít nhất tôi uống rượu ngoan, uống say không tìm người 419……”



Phương Tình bị hắn nói, tức giận nói: “Anh chờ xem, nếu uống ruợu kém, anh muốn lấy được niềm vui từ ông nội em xem rất khó đó!”



Lục Hân khẽ nhíu mày, nâng mắt sâu kín nhìn chăm chú vào cô.



Phương Tình bị ánh mắt của hắn thấy sợ hãi trong lòng..



“Em nói xem. . . . nếu gạo nấu thành cơm, mẹ em còn có thể kiên quyết phản đối như vậy không?”



Phương Tình sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên, lại bị Lục Hân nhanh như điện chế trụ, mạnh mẽ túm kéo xuống, nghiêng người đặt cô nằm trên sô pha..



“Lục Hân, Lục Hân anh bình tĩnh một chút, đừng xằng bậy. . . . . .”



Lục Hân làm sao để tâm kháng cự từ cô, không đợi cô nói hết liền hôn xuống. . .



Đại khái là bởi vì uống nhiều rượu, Lục Hân hoàn toàn không có cẩn thận dịu dàng trước kia, có chút thô bạo mà giày vò. Giày vò môi lưỡi cô, động tác trên tay rất tàn nhẫn, thẳng tay xé rách cổ áo cô, sờ soạng xuống dưới.



Hơi thở trộn lẫn mùi rượu nồng đậm khiến cho Phương Tình cơ hồ hít thở không thông, hai tay hai chân đều liều mạng giãy dụa, thế nhưng say rượu làm mọi người đều nặng hơn, hơn nữa sức lực giữa đàn ông và phụ nữ khác biệt. Phương Tình làm sao có thể lay động hắn nửa phần?



Lục Hân vừa không chút thương tiếc hôn cô, vừa nâng thân mình lên cởi quần áo, vừa không kiên nhẫn cởi từng nút thắt. Hắn một tay kéo áo sơ mị, toàn bộ nút đều rơi xuống đất, trong không gian yên tĩnh tiếng vang càng thanh thuý.



Phương Tình hoảng sợ, liều mạng phe phẩy đầu tránh cái hôn của hắn, miệng được tự do liền kêu lên: “Lục Hân anh tỉnh lại đi, không được. . . . . .”



Lục Hân làm sao nghe vào được tiếng “Không được” của cô, vươn một tay túm lấy tay cô cố định trên đỉnh đầu, tay kia không chút do dự nắm lấy nơi mềm mại thơm mát.



Phương Tình toàn thân không thể đè nén run rẩy xuống, rất sợ hãi, không khỏi càng thêm giãy dụa kịch liệt



Ngón tay Lục Hân linh hoạt di chuyển trên người cô, nơi nào đi qua tựa như một cơn lũ nhỏ. Hắn vốn dĩ dùng một chân áp chế một chân Phương Tình, dùng lực cương quyết ép hai chân cô mở ra.



Phương Tình bỗng cảm thấy khủng hoảng, phát ra một tiếng thét kinh hãi, trên mặt bỏng rát. Ngón tay Lục Hân chạm vào phía dưới cô, hết sức khơi gợi, bắt đầu trêu chọc..



Chổ tư mật bị xâm phạm khiến cho Phương Tình hoảng hốt phản xạ có điều kiện cong đùi phải, đầu gối dùng lực mạnh, sau đó một tiếng kêu rên, sức nặng ở trên người cô nhanh chóng biến mất.
Lục Hân trong mắt bắn ra nhũ băng, ánh mắt đó khiến cho Lưu Hiệp cảm thấy vô cùng cổ quái, tàn nhẫn, rồi lại hỗn loạn kỳ lạ có chút xấu hổ buồn bực. Xấu hổ buồn bực . . . . . Lục mặt lạnh biết thẹn thùng sao?



“Cậu có năng lực như vậy, ngay cả Song Hỉ cũng có thể dùng kế để đối phó tớ, tớ còn có thể giúp cho cậu cái gì được?? Không tồi, không tồi, quả nhiên không phải trẻ nhỏ mới lớn lên!”



Phương Tình về điểm này có chút ngốc, bị hắn hỏi nhiều hai câu liền hiểu được xảy ra chuyên gì, tốt lắm, vốn đang nghĩ muốn kéo cậu ta một phen. Cư nhiên cậu ta dám ở sau lưng ngáng chân hắn, còn dùng chiêu âm độc như vậy, khiến cho hắn chưa ăn được đành thôi, còn phải bị thương suýt chút nữa không ‘ngóc’ dậy nổi!



Lưu Hiệp không rõ cho nên, không hiểu ra sao hỏi: “Tớ dùng Song Hỉ đối phó cậu thế nào?”



Lục Hân trên trán ẩn ẩn có vệt đen di chuyển: “Mùng một đầu năm!”



Lưu Hiệp cẩn thận nhớ lại, mùng một đầu năm ngày đó, hắn cùng Song Hỉ bị điện thoại của Phương Tình đánh thức….



Lưu Hiệp trong nháy mắt hiểu được, nhìn nhìn lại Lục Hân rõ ràng một vẻ mặt bị bức ham muốn mà không được, rất không có đức bật cười khúc khích



Lục Hân toàn thân phát ra lạnh lẽo khiến cho Lưu Hiệp đánh cái giật mình, nháy mắt tỉnh táo lại, nhanh chóng cố nén ý cười, ngay cả giọng cũng có chút phát run: “Được rồi, tớ giúp cậu giải quyết hiểu lầm, phụ nữ thôi mà, hò hét, lừa cho mê mê chút còn không phải mặc cho cậu ‘riêng, sờ, muốn, làm’. . . . . .”



Lục Hân không thể nhịn được nữa, nếu không muốn nghe cậu ta truyền giáo đắc ý, ấn điện thoại nội bộ căn dặn “Lâm trợ lý, mời Lưu tổng rời đây ngay!”



Lưu Hiệp “Oa oa” kêu đứng lên, vội không ngừng giải thích xin khoan dung, thế nhưng người nào đó vẫn đen nghiêm mặt, không có chút đồng tình quyết tâm từ chối hỗ trợ.



Vào buổi chiều, bắt đầu mở đấu thầu mảnh đất Sơn Tây. Lục Hân vì hạng mục này bận rộn hơn một tháng, tự mình tham dự chuẩn bị, nhóm người này thậm chí ngay cả năm mới cũng phải tăng ca, có thể nói là bỏ ra rất nhiều công sức.



Vốn tưởng là đã nắm chắc, cũng không nghĩ đến gần lúc thành, có một đối thủ cạnh tranh chen ngang.



Sắc mặt Lục Hân khá khó coi ngồi xuống, đối diện Hạ Khải Minh tây trang giày da, hướng hắn thản nhiên gật đầu ra hiệu



Lâm Phong lặng lẽ tiến lên: “Lục tổng. . . . . .”



Lục Hân ở trong lòng nhanh chóng so đo một phen, đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, mắt cũng không nâng lên thản nhiên dặn “Nên làm cái gì thì làm cái đó.”



Lâm Phong biết hắn nói như vậy nhất định có chủ ý, lại vẫn là có chút lo lắng.



Lục Hân mở ra tài liệu trong tay: “Hắn thay mặt Hạ gia, tuy rằng Hạ gia thực lực so với chúng ta cũng mạnh, nhưng hắn mới vừa tiếp nhận công tác không lâu, các phương diện cũng không rành, chỉ sợ rất nhiều người cũng không phục hắn, cho nên chúng ta nhiều nhất đánh không phân thắng bại, một lát cũng không được thua.”



Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Hân, công ty Hạ gia đưa ra phương án ngang sức với bọn họ, chỉ là tài chính bọn họ hùng hậu, nhân lực cũng còn hơn Thành Hân.



Đấu thầu vòng thứ nhất sẽ sàng lọc hết, tất nhiên Lục Hân tự nhiên không để mấy đối thủ này vào trong mắt, giờ phút này đối mặt Hạ Khải Minh, nhưng không thể không ngưng trọng lên.