Vẫn Là Tình Yêu
Chương 4 :
Ngày đăng: 22:39 22/04/20
Hà Song Hỉ vai mang túi xách nhỏ đi tới Hoa Nguyên.
Tới nơi này làm việc đã được vài ngày, công việc của cô là trực tổng đài. . . . . . ôi, tự bản thân mình nói thì có gì tốt chứ? Cùng lúc làm trạch nữ tự do ở nhà cũng chẳng có khác gì nhiều lắm, công việc thế này khiến cho bản thân cô cũng cảm thấyđúng là không biết trọng dụng nhân tài?? Chị mình chắc chắn rất khinh thường mình!
Vừa tới ngày đầu tiên cô đã xem xét các nơi xung quanh, cách bãi đỗ xe không xa có một xe bán bữa sáng, sữa đậu nành bánh bao thật sự là ngọn mà giá cả rẻ nữa, đối với cô tiểu bạch lương tháng hai ngàn mà nói, thì không có món ăn nào phụ hợp hơn.
Song Hỉ nhìn đồng hồ, còn có mười phút nữa, vội vàng chạy tới xe bán bữa sáng.
“Thím ơi, hai cái bánh bao một ly sữa đậu nành!”
Thím bán hàng ăn sáng nhìn cô cười rộ lên nhìn đầy ngọt ngào, không giống như mấy người làm việc trong văn phòng kia lúc nào cũng mặt lạnh như băng, mở miệng ” Bà chủ, tôi muốn…………..phải mau một chút!” Cho nên mỗi lần đều chọn hai bánh bao lớn đặc biệt đưa cho cô bé.
Song Hỉ không kịp cùng bà thím trò chuyện, chạy tới thang máy chổ bãi đậu xe, vừa nhét một cái bánh bao vào miệng. Chân trong chân ngoài đối với người có đầu óc bình thường cũng không có gì để nói, đối với Song Hỉ cực phẩm như vậy, kết quả chính là lúc rẽ không chú ý có người, một đầu đụng vào.
Người bị đụng cũng nhanh nhẹn, lập tức xoay toàn thân, khó khăn lắm mở đường cho người chạy tới.
Song Hỉ không thắng lại kịp, lảo đảo ngã sấp xuống đất.
Người con trai suýt chút nữa bị đụng vào nhìn cô gái mặc váy ngắn nằm xấp trên mặt đất há hốc miệng, vừa mới nghĩ muốn làm quân tử, lại thấy cô gái kia động tay động chân khó khăn quay đầu lại, cái này, khiến gã con trai đó trợn tròn mắt.
Song Hỉ nhếch nhác đứng lên, sữa đậu nành bị đổ không được uống cũng chẳng sao, bánh bao trong tay bị bẹp dúm cũng không quan trọng, thậm chí ngã trên mặt đất cũng không quan trọng…. chính là vì sao vì sao, vào lúc này còn ngậm cái bánh bao trong miệng, ngã như vậy… ngoài việc mặt như bánh bao, thực sự điều này rất giống trong mấy tình tiết truyện cẩu huyết a!
Người con trai đó rốt cuộc nhịn không được, chẳng còn có phong độ mà ôm bụng cười ha ha
Song Hỉ phun ra bánh bao, căm giận đứng lên, chỉ vào chàng trai đang cười đau đến độ đau sốc hông “Anh, anh, anh” nửa ngày cũng đối nói không được một chữ ngoài chữ anh.
“Cô, ha ha. . . . . . thật sự là, thật sự là ngại, tôi thật sự nhịn không được . . . . . .”
Song Hỉ tức giận hươ nắm tay nhỏ bé uy hiếp: “Đừng cười nữa! còn cười bà đây không khách khí!!”
Anh chàng đó vẫn là càng không ngừng cười, Song Hỉ phẫn nộ kiễng chân một tay túm lấy cổ áo hắn, một tay gắt gao che cái miệng của hắn, hung tợn nói: “Không cho phép!”
Người con trai đó đối với hành động của cô ngây người, chỉ biết cười, mắt hoa đào mấp máy, lông mi dày khẽ chớp chớp, lập tức trong lòng Song Hỉ rơi xuống hai bóng ma.
Sau đó, nhớ tới câu thơ của Từ Chí Ma: Tôi là một áng mây trôi giữa trời. Vô tình soi bóng vào sóng lòng em [1]
Song Hỉ có chút bối rối, vội buông anh ta ra, rất ra dáng nữ vương đàn chị hừ lạnh một tiếng, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn anh chàng kia.
Rốt cục tiếng cười cũng ngừng lại, bãi đỗ xe lập tức im lặng có chút đáng sợ, Song Hỉ cố gắng trấn định, thái dương toát cả mồ hôi.
“Tiểu thư rất thú vị, tôi gọi là Lưu Hiệp, tiểu thư quý danh là gì?” Lưu Hiệp cười ngỏn ngẻn nhìn cô gái ra vẻ trấn định hỏi.
“Lưu Hiệp?” Song Hỉ khinh bỉ đánh giá từ cao xuống thấp, một người bề ngoài như một tiểu thụ [2] cực phẩm vì sao lại có cái tên tầm thường thế này? “Hiệp Hiệp Qua Tử? Đây là cũng là tên người!”
Lưu Hiệp ngây ngẩn cả người, cô ta không phải là nhân viên của công ty sao, sao lại có thể không biết mình là ai?
Nhưng tốt hơn là hãy quên đi
Bởi trong cuộc hội ngộ này
Chúng ta đã trao ánh sáng cho nhau.
Hoặc bản dịch của Nguyễn Quốc Ðoan
Tình cờ
Tôi – áng mây trời lững thững
Tình cờ soi bóng trên sông
Bạn chớ ngạc nhiên
Cũng đừng say đắm
Chỉ một thoáng tôi biến mất
Ta sẽ gặp nhau trên biển đêm sâu
Rồi chúng ta mỗi kẻ một con đường
Nhớ nhau cũng tốt
Mà quên đi càng tốt
Chỉ cần giây phút này soi sáng cho nhau
[2] Tiểu thụ: là những từ ngữ của các hủ nữ hay gọi những người trong boylove. Thụ tức là người yếu đuối, thường hay ám chỉ là ‘vợ’
[3] Đăng Đồ Tử: Là ý chỉ kẻ háo sắc bắt nguồn từ câu chuyện như sau: Câu chuyện kể rằng, Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử đều là đại phu nước Sở, là thân cận của nhà vua nước Sở. Đăng Đồ Tử ghen ghét tài hoa của Tống Ngọc, luôn tìm cơ hội nói xấu Tống Ngọc trước nhà vua nước Sở. Một lần, Đăng Đồ Tử nói với nhà vua nước Sở rằng: “Thưa bệ hạ, Tống Ngọc có diện mạo chững chạc và oai nghi, có học thức, nhưng rất hiếu sắc, nên bệ hạ nhất thiết không được để Tống Ngọc cùng bệ hạ đến hậu cung. Hậu cung có nhiều phụ nữ xinh đẹp, nếu nhìn thấy Tống Ngọc, có lẽ sẽ gây chuyện phiền phức.”
Nhà vua nước Sở bèn cho triệu Tống Ngọc, hỏi lời nói của Đăng Đồ Tử có chính xác không. Tống Ngọc nói: “Thưa bệ hạ, thần có diện mạo chững chạc và oai nghi, đấy là bẩm sinh; thần có học thức, đấy là vì thần cần cù chịu khó và hiếu học; về hiếu sắc, thần không bao giờ hiếu sắc đâu.”
Nhà vua nước Sở hỏi: “Thế thì nhà ngươi có chứng cứ gì không?”
Tống Ngọc nói: “Thưa bệ hạ, trên thế giới, nước Sở có phụ nữ đẹp nhiều nhất, và Thần Lý quê thần là địa phương có phụ nữ đẹp nhiều nhất trong nước Sở. Mỹ nữ nổi tiếng nhất ở Thần Lý là láng giềng của thần. Nếu mỹ nữ này cao thêm một chút thì cao quá, nếu thấp hơn một tý thì quá thấp. Nếu trát phấn thì trắng quá, nếu bôi son thì đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng thật là đẹp, không có ai có thể sánh kịp được. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến nhiều quý công tử ham mê. Nhưng nàng thường xuyên leo lên tường xem trộm thần suốt ba năm, nhưng thần chưa bao giờ động lòng, sao có thể nói thần hiếu sắc? Thực ra, Đăng Đồ Tử mới là một kẻ hiếu sắc.”
Nhà vua nước Sở đòi Tống Ngọc giải thích lý do. Tống Ngọc nói: “Vợ Đăng Đồ Tử không đẹp chút nào, nhưng Đăng Đồ Tử vừa gặp đã yêu, hai vợ chồng đẻ những 5 đứa con.” Nghe vậy, nhà vua nước Sở cũng chẳng biết nên trả lời ra sao. Đây là câu chuyện “Lân nữ khuy tường”.
Cho nên từ đó mọi người hay dùng từ Đăng Đồ Tử ý ám chỉ kẻ háo sắc.