Vân Long Phá Nguyệt

Chương 11 : Lần đầu tiên cười

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


Có lẽ vì trong lòng có nhiều chuyện , có lẽ vì một thời gian dài chỉ

được truyền dinh dưỡng để duy trì mạng sống , Vân Tâm Nhược ăn rất ít ,

Tử Y hâm nóng qua đồ ăn ,ăn mấy miếng rồi cũng ăn không vô



Nhìn mấy món đồ ăn không nhúc nhích , Tử Y dùng ánh mắt u oán nhìn nữ tử trước mặt , ăn ít như vậy , con gà con ăn so với nàng còn nhiều hơn



Buông bát xuống , Vân Tâm Nhược coi như không thấy ánh mắt lên án của Tử Y , cầm lấy sách bên cạnh bàn tinh tế nhìn , triều đại này chữ cùng

chữ phồn thể của thế giới nàng không khác nhau lắm , vẫn có thể miễn

cưỡng xem được , nàng đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả ,

trừ bỏ Tử Y , đọc sách là biện pháp tốt nhất , nhìn vài ngày , đại khái

cũng hiểu được một chút . Hoàn hảo là một cái niên đại thái bình (không có chiến tranh)



“Tiểu thư , chúng ta đi ra ngoài một chút đi?” quét tước phòng , Tử Y nhìn nhìn thời tiết bên ngoài đề nghị ” Người nhìn xem bên ngoài thời tiết thật tốt. Mỗi ngày đọc sách nhiều cũng không có ý nghĩa ,

ngươi xem tiểu thư người ta người nào không bắt bướm , du hồ” nói một đống lớn , nếu tiểu thư không đi ra thì thật ủy khuất cho nàng



“Ta nói tiểu thư , ngươi từ lúc tỉnh lại không qua khỏi cửa này!” lại là một tiếng oán giận , thanh âm có chút kìm nén , xem ra nàng đã

muốn sắp phát điên rồi . Ông trời ơi , nửa tháng , nửa tháng a , có

người nào nửa tháng không ra phòng , nếu là nàng thì đã sớm nghẹn chết

rồi . Mà nói tiểu thư nhà nàng cũng thực không phải người , cả ngày


Đương nhiên , Tử Y lấy ánh mắt xem quái vật nhìn nàng ” Tiểu thư ngươi không phải là lại bị bệnh đi . Thiên trạch hoa sen vẫn nở từ tháng ba tới tháng mười” (mình có nhầm không nhỉ …)



Thì ra là thế , Vân Tâm Nhược gật gật đầu , tầm mắt vốn định trở lại

sách vở , bất quá nhìn đến cái miệng lải nhải trước mặt , chân Tử Y cũng không có ý nghĩ dừng lại , đột nhiên mỉm cười , trí nhớ giống như trở

lại nơi rất xa kia , mơ hồ nhớ trước đây xem qua một bộ phim hoạt hình , tên thì không nhớ , bất quá Tử Y bộ dáng hiện tại , rất giống , thật sự giống…



Có một con tiểu ong mật , bay sang đông lại bay sang tây , ong ong ong ong ong



Không khỏi bật cười , nhưng tiếng cười rất khẽ



Di , giống như ban ngày ban mặt xuất hiện ánh trăng , Tử Y ngạc nhiên nhìn nữ tử trước mặt , nàng không có nghe lầm đi , tiểu thư của nàng

thế nhưng cười ra tiếng , lần đầu tiên a , không dễ dàng a . Xoa bóp

khuôn mặt đỏ bừng của mình , vẻ mặt thật sự ngu ngốc , hoàn hảo trong

phòng này chỉ có hai người bọn họ , bằng không để cho người khác nhìn

thấy , nàng xấu hổ chết mất



“Ha ha!” lại là một tiếng cười , tuy rằng rất nhẹ . Nhưng lần này rốt cục nghe rõ rồi



Cô gái trên giường mái tóc buông trên vai , trên tóc không có trang

sức gì , tố y tố váy , khóe mắt nhẹ nhàng cong lên , bên miệng một chút

độ cong , hoà tan điểm lạnh trong mắt , hai tay đặt trên đùi , vô y thức đặt lên cuốn sách , bìa sách màu tối , móng tay trơn bóng thản nhiên

một tầng hồng nhạt nổi bật lên, đúng như một bức tranh thủy mặc .