Vân Long Phá Nguyệt
Chương 143 : Nói hay là không
Ngày đăng: 04:19 19/04/20
màu mắt Tiêu Thanh
Hàn tối đen như đêm, bình tĩnh không gió không sóng . Hắn bỏ thêm một
nhánh cây vào đống lửa. Ngọn lửa bùng chay thêm, khuôn mặt trong suốt
như ngọc, nhìn không thấy cảm xúc.
Cho đến khi hắn nhìn
đến thân thể thiếu nữ đối diện lại lần nữa run lên, răng va vào nhau.
Thật lâu sau, hắn dùng ngón tay khẽ vuốt trán, nói : “Lại đây đi!” Thanh âm có chút mệt mỏi lại bất đắc dĩ.
Vân Tâm Nhược ngẩng
đầu nhìn đối diện, sau đó đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, nam tử giang
hai cánh tay ra, liền kéo đem nàng gác vào trong ngực, vòng tay lại ôn
nàng, vừa ấm áp lại vừa an toàn . Ngăn lại tất cả thương tổn, tất cả
nguy hiểm. .
lồng ngực nam tử rộng lớn, hơi thở có mùi
hương sen quen thuộc, tiếng kêu dã thú bên tai tựa hồ cách xa vô cùng,
nàng nằm trong lòng Tiêu Thanh Hàn, ấm áp đã lâu. Thế nhưng làm nàng khó kìm nén được hốc mắt chua xót , nước mắt trong suốt, không tiếng động
lặng lẽ xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. . . . . .
Nam tử cầm chặt cánh tay của nàng, gió mát nhẹ thổi, lay động một khoảng không yên tĩnh.
Trong lòng hai người, bất tri bất giác, lại nhích gần nhau vài phần.
“Thanh Hàn.” Vân Tâm Nhược từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt của
hắn. Khẽ chớp mắt vài cái, trong đầu lại nhớ lễ bách hoa hôm đó, bóng
lưng cô đơn, nàng đưa tay đặt trước ngực hắn, hỏi ra vấn đề đã muốn hỏi
từ rất lâu.”Ngươi, cô đơn không?”
Cô đơn, hắn có sao?
Có lẽ…………trong khi hoàng tử khác hưởng thụ tình thương của mẹ , hắn chỉ có thể lấy sách làm bạn.
Khi bị phụ hoàng nhốt vào phòng, phải thích ứng với bóng tối, hắn từng cô đơn
Khi mười tuổi, bộc lộ khả năng dự đoán tương lai khác với người bình thường, cô đơn
Khi đã hiểu rõ vận mệnh của mình sớm bị xếp đặt, cô đơn
Nhưng , hiện tại, hắn có sao?
Hắn, do dự . . . . . .
Sự cô đơn giống như một dây thừng, quấn chặt lấy thân thể người ta, như hình như bóng.
“Thanh Hàn ngươi biết không?” Vân Tâm Nhược nhợt nhạt cười, tâm lại hơi đau.
Thanh âm êm tai nghe cảm động.”Lần đầu tiên khi thấy ngươi, ngươi đứng
trên đỉnh cao, bóng dáng trắng toát, trong trời đất này, chỉ có một
người, khi đó ta đã nghĩ, ngươi nhất định rất cô đơn rất buồn tẻ.”
ngón tay Tiêu Thanh hàn khẽ động, sau đó nhẹ vuốt ve sợi tóc mềm mại của
người con gái trong lòng, ánh mắt lênh đênh khó dò, nàng…thật sự hiểu
hắn sao?
Cúi đầu, bắt lấy bàn tay nhỏ bé để trước ngực
mình, vết thương trên tay được Minh Phong điều chế linh dược, sớm khôi
phục như lúc ban đầu, trắng noãn non mịn.
Nhưng mà. . . . . .
Vân tay chằng chịt….
Nàng. . . . . .
Hắn nhìn không thấy được quá khứ, cũng không nhìn được tương lai.
Là người có liên quan đến Vân gia, có liên quan đến Vân Thiển Y, có liên
quan đến phách nguyệt, hắn đều không thể thấy rõ ràng . Nhưng , có thể
nhìn thấy được quá khứ của Vân Thiển Y, nhưng Vân Tâm Nhược lại cái gì
cũng nhìn không thấy.
Nàng tựa như đột nhiên xuất hiên, lại im hơi lặng tiếng.
“Ngươi là ai? Vì sao ta không thấy được quá khứ và tương lai của ngươi?” Tiêu
Thanh Hàn nhẹ nhàng nỉ non. Không thiếu một chữ đều rơi vào trong tai
Vân Tâm Nhược.
Vân Tâm Nhược giật mình, sớm nghe nói qua, Thanh Hàn quốc sư biết trên năm trăm năm, biết dưới một ngàn năm, có
thể đoán trước được tương lai, không thể tưởng được đây là sự thật .
Nàng, ở nơi này, chưa từng có quá khứ. Như vậy tương lai, là ở nơi nào?
Việc này, nàng sẽ nói cho hắn sao?
tâm tư nàng phức tạp không tránh được ánh mắt Tiêu Thanh hàn .
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.
Vân Tâm Nhược không trả lời, chỉ dán đầu vào lồng ngực hắn, thật lâu sau,
nàng than nhẹ một tiếng, bắt được bàn tay to để ở eo chính mình, nắm
thật chặt.
Nàng nhìn hắn, nghiêm túc trước nay chưa từng có .
Sau đó cười nhẹ, “Thanh Hàn, ngươi là người đầu tiên ta không thấy được.”
Không thấy được? Tiêu Thanh Hàn cúi đầu, mắt lộ ra mê hoặc, lại nắm chặt tay
nhỏ bé của nàng. “Như vậy.” Nàng lại nắm chặt tay hắn, mười ngón tay
giao nhau, “Kỳ thật, chỉ cần ta vừa chạm vào. Có thể biết người khác
đang suy nghĩ gì, ở nơi đó chúng ta gọi là thuật đọc tâm, mà ngươi, ”
nàng nhìn hướng hắn, “Ngươi là người đầu tiên ta không đọc được tâm.”
vẻ mặt Tiêu Thanh Hàn cứng đờ, tay bóp chặt, ngạc nhiên, sáng tỏ,từ trong
mặt hiện ra, rồi sau đó toàn bộ cảm xúc hoàn toàn dấu vào trong ánh mắt
tối đen như mực của hắn.