Vân Long Phá Nguyệt
Chương 152 : Mạc Sơn áy náy
Ngày đăng: 04:19 19/04/20
Mạc Trân là tộc trưởng, phải lập gia đình, cả Mạc tộc giống như cái nồi bị
nổ tung,tộc trưởng của bọn họ là nữ nhân đẹp nhất trong cả tộc, bên
trong tộc không biết có bao nhiều nam nhân trẻ tuổi chờ đợi lọt vào mắt
tộc trưởng, chờ đợi được làm vị hôn phu của nàng, không nghĩ tới hiện
tại lại muốn lập gia đình, hơn nữa phải gả cho một kẻ ngoại tộc, điều
này làm cho bọn họ không biết nói gì, dường như cũng không tiếp thụ nổi.
Nhưng tộc trưởng tâm ý đã quyết, sợ là mấy đầu trâu cũng kéo không lại. Hơn
nữa ở Mạc tộc quy củ, tộc trưởng quyền lực lớn hơn hết thảy, tộc
trưởng ra lệnh, Mạc tộc trên dưới cũng phải vô điều kiện tôn trọng tiếp nhận, cho nên mặc dù có rất nhiều oán hận, nhưng lại không cách nào
phản đối, cũng không có thể thay đổi gì, chỉ có thể mặc cho không ít
trái tim cứng rắn của thiếu niên binh sĩ phải tan vỡ đầy đất.
Mà lúc
này, Tiêu Thanh Hàn đứng ở một gốc cây cao lớn, gió thổi bạch y tung
bay, không ai tĩnh lặng bằng, cao quý tuyệt trần, Mạc Sơn từ bên cạnh
hắn đi qua, không khỏi ngẩn ra nhìn nhiều một chút, không trách được tộc trưởng muốn gả cho một nam tử như vậy, vì hắn mà ra sức thủ đoạn, cho
nên không tiếc hy sinh gần một trăm cái đầu sói , hơn nữa làm trái với
quy củ của tộc , đem một nữ tử yếu đuối đưa đến thánh ẩn, chỉ vì nam tử
trước mắt, thật sự là quá mức xuất sắc.
Thở dài, quay đầu lại , lại cùng đối diện với
ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Thanh Hàn .Hắn giật mình , nhanh
chóng cúi đầu, ánh mắt người này, tựa như có năng lực nhìn thấu mình,
chảy thẳng đến chỗ sâu linh hồn . Để cho hắn không dám liếc mắt nhiều
hơn nữa. Chỉ sợ nhiều hơn nữa,mọi ẩn núp ở đáy mắt hắn hết thảy đều bị
hắn phát hiện.
Hôn sự sắp tới, cũng không dám xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn . Nếu không, người bị ném vào Thánh Ẩn đoán
chừng, có thể chính là Mạc Sơn hắn.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía bóng lưng Mạc Sơn đã rời đi, mày rậm nhẹ vặn, trong ánh mắt trầm trầm suy tư.
Nam tử kia lúc thấy mình vẻ mặt đích thực rất kỳ quái.
Có áy náy, có hối hận, còn có sợ hãi.
Có phải chăng Nhược bị bắt giam ở chỗ này. Hắn vẫn không cảm giác được nàng hơi thở, nàng cách hắn tựa hồ rất xa. . . . . .
Một đạo bén nhọn đau đớn đột nhiên xẹt qua ngực, co rút nhanh khó có thể
thở dốc, hắn che ngực, con ngươi hẹp dài nâng lên một trận đau đớn.
Nhược, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
Một trận tâm phiền ý loạn, trong con người trong trẻo vừa một mảnh hồng quang nháy mắt đi qua .