Vân Long Phá Nguyệt
Chương 334 : Giải thích
Ngày đăng: 04:21 19/04/20
Mà bên trong phòng, Dạ Minh Châu tỏa ra ánh sáng nhu hòa, màn gấm nhẹ nhàng rũ xuống, mang theo vài phần mông lung, có hoa văn được khắc tỉ mỉ, trên giường, ngồi một nam một nữ, nam tử khuynh thành tuyệt mỹ, cô gái mặt tựa phù dung. Thanh linh bất phàm, thân thể của hai người tựa sát thật chặt, như lúc hai người ở trong rừng cây, tin tưởng nhau nhau, cầm tay nhau, thế gian như chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Thanh Hàn, lúc nào thì ngươi biết?” Cô gái ôm lấy eo hắn.
“Biết cái gì?” Nam tử giương môi, cười một tiếng, trong con ngươi thoáng qua một nụ cười. Hắn. Tất nhiên biết nàng đang hỏi cái gì?
“Biết ta là. . . . . .” Nói tới chỗ này, cô gái ngậm miệng, trên mặt khẽ nổi lên hồng hào. Nàng chu chu miệng “Ngươi biết rõ còn hỏi.”
“Biết ngươi là thê tử định mệnh của ta sao?” Tiêu Thanh Hàn không đành lòng trêu chọc nàng, nhưng thấy nàng thẹn thùng, cho nên cố ý hỏi ngược lại.
“Ngươi giễu cợt ta.” Nàng cong môi lên, nghe được bốn chữ ‘thê tử định mệnh’, mặt của Vân Tâm Nhược càng đỏ ửng, Thanh Hàn rõ ràng đang đùa mình.
“Không có.” Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, trả lời, hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận mình là cố ý .
“Không có.” Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, trả lời, hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận mình là cố ý .
“Vậy ngươi nói cho ta biết đi.” Vân Tâm Nhược vẫn muốn biết.
Tiêu Thanh Hàn buông con mắt xuống, trong con ngươi ôn nhu hoàn toàn, tình cảm của hắn chỉ vì nàng mà mở ra, cũng vì nàng mà phong bế. Muốn hỏi hắn lúc nào thì biết nàng là thê tử định mệnh của hắn ư, hình như đã lâu rồi, bọn họ trải qua quá nhiều chuyện. Nhiều đến nỗi những thứ kia đã là kí ức.
“Ở Mạc tộc, ta đã biết rồi.” Hắn nhẹ giọng trả lời. Đáp án ngoài dự đoán của Vân Tâm Nhược, sao sớm như vậy?
“Tại sao không nói cho ta biết?” Nàng hỏi.
“Khi đó có quá nhiều chuyện xảy ra, ta không có cơ hội, cũng không thể nói.” Tiêu Thanh Hàn nói đến đây, hơi thở dài “Lúc ở Mạc tộc ta đã loáng thoáng đoán được, nhưng không đủ chứng cứ, hơn nữa Thư Tuấn Thư Dao đang ở hoàng cung, ta sợ bọn họ biết, sẽ tổn thương đến ngươi. Hơn nữa, ta dự đoán được mình sắp có kiếp nạn lớn. Cho nên khiến ta không cách nào nói ra, kết quả, cho đến hôm nay mới rõ ràng, chân tướng phơi bày, thân phận của ngươi cũng có thể khiến người trong thiên hạ biết đến.” Tất cả mọi chuyện đã mang đến cho bọn họ quá nhiều đau khổ, ngay cả hắn cũng không cách nào dự đoán được.
Là hắn, để cho nàng chịu nhiều khổ sở như vậy, là hắn. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, tim hắn giống như bị đao cắt. Hắn trúng độc, nàng mạo hiểm đến núi tuyết tìm kiếm ngũ sắc hồn la hoa, hắn tỉnh lại, quên nàng, để nàng bị người ta hành hạ, hắn không nhớ nàng, tổn thương nàng, nàng khóc thút thít trong căn nhà giam hoang vắng tối lạnh, Túy Nguyệt lưu tâm phát tác làm đau đớn, còn Hạ tình nhai, dao nhọn đam vào ngực nàng, làm cho nàng chịu hết thống khổ. Mỗi một chuyện, từng chi tiết, hắn đều nhớ rõ ràng, chưa bao giờ quên. Mỗi lần nhớ tới, hắn lại đau đớn, nhưng hắn vẫn muốn nhớ.
Là hắn, để cho nàng chịu nhiều khổ sở như vậy, là hắn. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, tim hắn giống như bị đao cắt. Hắn trúng độc, nàng mạo hiểm đến núi tuyết tìm kiếm ngũ sắc hồn la hoa, hắn tỉnh lại, quên nàng, để nàng bị người ta hành hạ, hắn không nhớ nàng, tổn thương nàng, nàng khóc thút thít trong căn nhà giam hoang vắng tối lạnh, Túy Nguyệt lưu tâm phát tác làm đau đớn, còn Hạ tình nhai, dao nhọn đam vào ngực nàng, làm cho nàng chịu hết thống khổ. Mỗi một chuyện, từng chi tiết, hắn đều nhớ rõ ràng, chưa bao giờ quên. Mỗi lần nhớ tới, hắn lại đau đớn, nhưng hắn vẫn muốn nhớ.
“Oán trách ta không?” Hắn cúi đầu nhìn về phía cặp mắt trong suốt như thủy tinh kia, giọng nói khẽ run rẩy.
“Không oán, ta chưa từng oán ngươi.” Vân Tâm Nhược nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó vùi mặt vào cổ hắn, một giọt lệ lạnh như băng theo mặt của nàng rơi vào trong y phục hắn, rất nhanh biến mất, nàng không oán, nhưng nàng đau lòng, hoàn cảnh khi đó, nàng đều không dám nhớ lại, nhưng mà, tất cả qua rồi.
Tiêu Thanh thất vọng đau khổ, đưa tay hung hăng ôm chặt lấy thân thể nàng.
“Thanh Hàn, ngươi muốn ôm chết ta sao?” Từ trước ngực của hắn, nàng ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, tươi mát như gió xuân, con ngươi sáng ngời trong suốt, bên trong tất cả đều chan chứa tình yêu.
Tiêu Thanh Hàn buông lỏng tay một chút, trong mắt ôn nhu. Nam tử tuấn tú như vậy, nhu tình như vậy, lúc này cũng khiến nàng hạnh phúc.
“Thanh Hàn, ta yêu ngươi.” Nàng thủ thỉ bên tai hắn. Thân thể nam tử hơi đơ một chút. Hắn nhìn nàng.
Chợt cười lên tiếng, cúi đầu, khẽ chạm môi nàng, coi như là câu trả lời, như gió nhẹ thổi, sau đó nhanh chóng rời khỏi môi nàng, thân thể của người kia đột nhiên cứng còng, thân mật như thế, hai người bọn họ sớm làm nhiều lần, nhưng hôm nay nàng đã khôi phục. Phần môi tê tê, tâm không ngừng nhảy lên, tay chân nàng có chút luống cuống. Mơ hồ ý thức được sắp sửa phát sinh chuyện gì….