Vân Long Phá Nguyệt

Chương 36 : Tâm loạn

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


Mưa phùn rơi tầm tã không dứt , từng giọt mưa rớt vào cây trúc, đọng

lại ở thân trúc một giọt nước trong suốt , rừng trúc xanh mướt một mảnh

ẩm ướt , gió thổi qua , một tiếng đàn êm tai khuynh sái phát ra , như

tiếng nước róc rách .Trong rừng trúc có một tòa tiểu đình , lúc này bên

ngoài đình mưa phùn lất phất , bên trong sạch sẽ thanh nhã , tiếng mưa

rơi xuống , cùng tiếng đàn phát ra hòa vào âm thanh của thiên nhiên



Say mê , lại say mê….



Tiêu Thanh Hàn ngồi bên trong đình , vẫn là áo trắng như tuyết , đầu

ngón tay thon dài nhẹ nhàng gẩy cầm . Rừng trúc , đình bằng trúc , thậm

chí cầm cũng từ trúc chế thành , hắn tựa hồ cực kì thích trúc



Tiếng đàn cực kì nhẹ nhàng, lại thanh thúy vang vọng giữa đất trời,

giống như phất trần khẽ lướt qua thể xác và tinh thần , ngón tay bạch

ngọc không ngừng lướt qua dây đàn . Chậm rãi từ chậm tới nhanh , từ nhu

tới cương , nếu nói vừa rồi là tiếng gió trong núi lướt qua , mềm mại

nhẹ nhàng , thì hiện tại giống như trăm vạn quân đội đang đánh nhau ,

trống trận vang dội , tiếng vó ngựa dồn dập , ngón tay nam tử càng lúc

càng nhanh , khúc nhạc cũng càng ngày càng trào dâng



Bỗng dưng nghe phịch một tiếng , tiếng đàn im bặt , hai tay nam tử

đặt trên cầm ,trên sợi đàn bị đứt có thể mơ hồ nhìn thấy một tơ máu




“Tứ hôn!” Tiêu Thanh Hàn ngẩng đầu lên , mưa theo khuôn mặt hắn chảy xuống , thanh âm có chút mờ mịt “Kiếp của Lê Hân rất kỳ quái , giống như có liên quan tới nàng . Mỗi khi có

chuyện liên quan tới nàng , ta đều không nhìn thấy được gì. Ở trong

sương mù này thật rối loạn , làm tâm của ta rối loạn theo , loạn tới

thậm chỉ không thể bình tĩnh được”



Minh Phong nhìn khuôn mặt dính nước mưa của Quốc sư , từ lúc biết hắn tới giờ , chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt thất bại của hắn , hắn là tuyệt trần , hắn là luôn luôn bình tĩnh , hắn là không có gì không làm được.

Nhưng là hiện tại , hắn giống như đang bị vây trong sương mù , càng tới

gần người kia , lại càng mờ mịt . Hắn cũng có bi , cũng có mê loạn



Minh Phong bỗng nhiên cười nhẹ , há mồm nói



“Ngươi nhìn không thấy , như vậy xem ra nàng cùng hôn sự của

Lê Hân tướng quân có liên quan , có lẽ không lâu nữa nàng sẽ xuất hiện”



Nghe được hắn nói như vậy , Tiêu Thanh Hàn cụp mi xuống khẽ cười , nụ cười kia lại có chút bi thương không nói nên lời . Nhưng là khi hắn

ngẩng đầu lên , lại là vân đạm phong thanh , ngàn vạn cảm xúc đã sớm tan biến



Ta chờ ngươi xuất hiện …thê tử tương lai của ta…….



Minh Phong ánh mắt nhìn về phía rừng trúc kia , trong lòng trằn trọc

phân vân , đối với nữ tử kia , kỳ thật hắn cũng cảm thấy cực kì hứng thú , không biết là loại nữ tử như thế nào? Có thể xứng với tiên nhân trên

thế gian Tiêu Thanh Hàn hay không , còn có , nữ tử kia xuất hiện sẽ có

chuyện gì xảy ra? Không ai biết được



Mưa vẫn như cũ rơi xuống , hai người đứng trong đình mặc dù không nói lời nào , lại đồng dạng nhìn về phương xa nào đó



Hồng y như máu , áo trắng như tuyết . Hai nam tử đồng dạng cao lớn im lặng đứng trong đình , thật lâu……



Gió nổi lên , tựa hồ truyền đến câu nói rất khẽ…….Duyên đến duyên đi, nguyên nhân duyên diệt….