Vân Long Phá Nguyệt
Chương 385 : Buông tay sao
Ngày đăng: 04:22 19/04/20
Lôi Liệt che ngực,
huyết khí cuồn cuộn trong lồng ngực, hắn phức tạp nhìn bóng dáng của
Tiêu Thanh Hàn, không rõ vì sao hắn lại thu tay lại, nếu như hắn đánh
muộn một chút nữa, mạng của hắn sẽ không còn, Tiêu Thanh Hàn thật là một đối thủ đáng sợ. Cho dù thân thể của hắn cường tráng hơn người thường
vài lần, cũng không có cách nào chiếm được phần hơn. Hắn cường đại làm
cho người ta sợ hãi.
“Tiểu Nhược….” Hắn ném kiếm trong tay xuống, mới vừa đi được vài bước, phụt một tiếng, phun ra một búng máu, hắn lau máu bên miệng, lại bước đi, đi về phía Kiền Lâm cung.
Lúc này,
Tiêu Thanh Hàn thản nhiên ôm Vân Tâm Nhược đi ra, đi theo đằng sau còn
có Minh Phong cùng Lang Vương, còn có Viêm Huyên. Viêm Huyên nhìn toàn
thân chật vật của Lôi Liệt mà lắc đầu. Có thể thấy vừa rồi đánh nhau
kịch liệt cỡ nào, nhưng mà, hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, ngoài việc
hơi thở hơi rối loạn, đến quần trên người vãn còn nguyên vẹn ngay ngắn.
Nam tử thật sự là đáng sợ đến cực điểm.
Trời biết, khi hắn nghe
đến câu đã bảo về được kia, hắn thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất. Hắn
lau mồ hôi lạnh trên đầu, hắn còn khẩn trương hơn cả sư huynh.
Tiểu vương gia của Thiên Trạch không có việc gì, liền có ý nghĩa là Nhan
quốc của bọn họ không có việc gì, Tiểu vương gia này còn chưa sinh ra đã tạo ra một mầm tai họa lớn như vậy. Thật sự là, cha con hai người đều
đáng sợ như nhau.
“Ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?” Lôi Liệt che ở
phía trước của bọn họ. Nhìn Tiêu Thanh Hàn ôm Vân Tâm Nhược trên mặt tái nhợt không có một chút máu, tâm hắn đau xót, như vậy cực kỳ giống Tiểu
Nhược khi ở trong phòng thí nghiệm, đều tái nhợt yếu ớt không có sức
hậu Nhan quốc, bổn tọa sẽ làm đứa nhỏ trong bụng nàng, vừa sinh ra liền
yếu ớt, nhưng mà điều đó chỉ là sự bắt đầu, bị nam tử mà mình yêu thương hoàn toàn lãng quên. Chỉ còn là một cái Hoàng hậu trên danh nghĩa,
những ngày về sau của nàng, sẽ làm cho nàng cảm thấy vô cùng cô đơn, chỉ biết ghen tị, còn có tính kế. Đây là sự trừng phạt đối với nàng, bản
tọa sẽ làm cho nàng sống không bằng chết, ngươi nói như vậy, có phải
chơi sẽ vui hơn hay không?”
Tiêu Thanh Hàn nói bình thản như
không có gì, mà người Minh Phong thì đã ứa đầy mồ hôi lạnh. Chẳng trách
người ta đều nói có thể đắc tội với Hoàng thượng nhưng không thể trêu
vào Quốc sư. Chính xác, Quốc sư là không thể đắc tội, may mắn, hắn không phải kẻ địch của Quốc sư, hắn tình nguyện tự đầu độc mình trước, cũng
không muốn bị hắn bắt được.
Trong phủ Quốc sư, khắp nơi tràn ngập mùi hương thanh nhã của trúc, Vân Tâm Nhược nằm trên giường, vẫn còn
đang hôn mê, Tiêu Thanh Hàn ngồi ở bên giường, cầm khăn cẩn thận lau mặt cho nàng.
“Cục cưng, cục cưng….” Giọng nói nhẹ nhàng nỉ non
không ngừng truyền ra từ miệng nàng, Tiêu Thanh Hàn bỏ khăn mặt xuống,
đem lỗ tai kề gần vào chiếc miệng đang nói mớ của nàng. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu, tay đặt ở vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của nàng, mỉm cười,
trong mắt có sự ôn nhu không cách nào biến mất, nơi này có đứa con của
bọn họ.
“Nhược…..” Hắn kề sát miệng vào bên tai nàng, nhẹ giọng
an ủi nàng, “Con của chúng ta không có việc gì, hắn rất tốt, rất mạnh
khỏe.”
Nghe được giọng nói quen thuộc say lòng người, lông mi Vân Tâm Nhược run run một chút, hơi thở làm người khác an tâm ấy khiến cho
bên môi nàng tràn ra một nụ cười nhè nhẹ.