Vân Long Phá Nguyệt
Chương 388 : Truyền thuyết, trăm năm phúc tinh
Ngày đăng: 04:22 19/04/20
Vân Tâm Nhược đau đến nỗi tất cả trên mặt đều là mồ hôi, nhìn thấy Tiêu thanh hàn bước vào,
hơi hơi mỉm cười với hắn, nhưng mà đôi mi luôn nhíu chặt chưa từng thả
lỏng. Tiêu Thanh Hàn đi đến bên người nàng, nắm đôi tay đang chảy đầy mồ hôi của nàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt nàng. Nói nhỏ bên tai nàng
“Không phải sợ, có ta ở đây.”
Vân Tâm Nhược nắm chặt tay hắn, lại một trận đau đớn thật lớn xuất hiện. Nàng đau đến chảy cả nước mắt.
Những tiếng kêu đau đớn của nàng như lưỡi dao đâm vào lòng Tiêu Thanh
Hàn, hắn thề sẽ không bao giờ để cho nàng phải chịu loại đau đớn như vậy nữa.
Nàng nắm chặt tay hắn, “Ra rồi, ra rồi, phu nhân mau dùng
lực mạnh hơn, đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ.”Bà mụ hô lớn một tiếng, Vân Tâm
Nhược gồng mình dùng sức. “Oa……”. Tiếng khóc vang của trẻ con truyền ra.
Cuối cùng cũng sinh rồi, đứa nhỏ của nàng, cục cưng của nàng cùng Thanh
Hàn, Vân Tâm Nhược nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, cảm thấy buồn ngủ, nàng
đã không còn chút sức lực nào, Tiêu Thanh Hàn lau nhẹ mồ hôi trên mặt
nàng, yêu thương vô cùng.
Bà mụ vừa nhìn thấy gương mặt của đứa nhỏ, ngay lập tức thất thần.
Tiêu Thanh Hàn vừa ngẩng đầu nhìn thấy vậy, đứng lên, bế đứa con của mình.
Chỉ thấy tiểu tử kia, quả thật như lời Vân Tâm Nhược nói, trên mặt đứa
Chỉ thấy tiểu tử kia, quả thật như lời Vân Tâm Nhược nói, trên mặt đứa
nhỏ đã có thể thấy hơi hơi hình dáng của mình, hắn không có nếp nhăn
giống như những đứa trẻ mới sinh ra khác, ngược lại làn da của đứa nhỏ
trắng nõn vô cùng, lông mi dài như cây quạt tạo thành bóng râm trên
khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn. Hai má mềm mềm khiến người ta chỉ muốn hôn một cái. Một đóa Bạch Liên ở giữa mi tâm, ẩn ẩn thoát ra chút ánh sáng.
Đúng là tiểu tử kia quá mức xinh đẹp. Lúc này, đứa nhỏ mở hai mắt đen bóng,
đôi môi nho nhỏ hơi cong lên, còn chảy ra một ít nước miếng, Tiêu Thanh
Hàn đặt tay lên miệng đứa nhỏ, đứa nhỏ liền cho vào miệng mút, cảm xúc
ấm áp, làm cho Tiêu Thanh Hàn nở một nụ cười kiêu ngạo của người làm phụ thân.
“Tiêu Dục Trạch, Trạch nhi.” Hắn nhớ kỹ tên hắn đã đặt vì
đứa nhỏ. Mà hình như đứa nhỏ cũng biết có người đang gọi mình, cười lên
khanh khách.
Vài nam nhân đứng ngoài cửa, nghe được tiếng trẻ con khóc, gấp đến nỗi dậm chân, quả thực hận không thể vọt vào.
Cửa bị đẩy ra, Tiêu Thanh Hàn ôm một đứa trẻ nhỏ được bọc trong tã lót đi ra.
“Con trai hay con gái?” Tiêu Cẩn Du còn quan tâm hơn cả con của mình.
“Con trai.” Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ. Đặt đứa nhỏ lên tay Tiêu Cẩn Du. Sau
đó, cửa lại bị đóng lại, Tiêu Cẩn Du nhìn đứa trẻ nho nhỏ trắng trẻo
trong lòng, quả thực yêu không muốn buông tay.
Tròng mắt đen láy
của đứa nhỏ không ngừng chuyển động, đóa Bạch Liên giữa mi tâm sống động như thật, một làn hương thanh mát truyền ra không khí.
“Đứa nhỏ này là?” Minh Phong nhìn đóa Bạch Liên nở rộ trên trán đứa trẻ, kinh dị há to miệng.
Tiêu Cẩn Du nhếch mi, “Làm sao vậy, cháu của trẫm có vấn đề gì sao?” Giọng
nói mang ý cảnh cáo, không phải trên trán có một đóa Bạch Liên sao, khi
cửu đệ của hắn sinh ra còn ánh sáng ngập trời cơ, đúng là người chưa
gặp nhiều việc lạ, đứa nhỏ của Tiêu gia bọn họ, có ai là không đặc biệt. Nếu hắn dám nói không tốt, hắn liền chém đầu hắn.
“Không phải”,
Minh Phong lắc đầu, giọng nói vẫn như vậy, còn có chút vui sướng, vội
vàng nói, “Sư phụ của ta từng nói qua, lúc trước có trăm năm ma tinh,
nay có trăm năm phúc tinh, mi tâm có đóa Bạch Liên, đứa nhỏ này chính là trăm năm phúc tinh trong truyền thuyết.”
Tiêu Cẩn Du vừa nghe điều này, mừng rỡ, trăm năm phúc tinh, phúc tinh cho Thiên Trạch của hắn.
Lúc này, Vân long trên tay của Tiêu Thanh Hàn, Phách nguyệt trên trán của
Lang vương, cùng đóa Bạch Liên trên mi tâm của đứa trẻ đều sáng lên, đẹp tuyệt mĩ.
Tiêu Thanh Hàn kề sát bên tai Vân Tâm Nhược, “Vất vả, Nhược của ta.”