Vân Long Phá Nguyệt

Chương 397 :

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


“Hoàng huynh, đêm nay cục cưng sẽ ngủ chỗ ngươi, sáng mai ta sẽ đến đón.”



Tiêu Cẩn Du nhìn khuôn mặt đỏ bừng do vừa khóc xong của đứa nhỏ, còn có đôi

mắt sưng đỏ kia, không khỏi thở dài, cục cựng đáng thương a, ngươi bị

cha ngươi ghét bỏ rồi, cha ngươi là sợ để cho nương ngươi nhìn thấy sẽ

đau lòng mà. Nhưng mà buổi tối ngủ có thể ôm cục cưng, hắn cầu còn không được, cả người tiểu gia hỏa này lúc nào cũng mang theo hương sen nhàn

nhạt, hình như còn có tác dụng an thần đâu, thật đúng là cũng không tồi.



Cục cưng cúi đầu, những suy nghĩ trong lòng của Tiêu Cẩn Du, hắn đều đọc

được, sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, hơi mếu máo nói, “Thế ngày mai phụ thân nhất định phải đến đón con đó? Ngày mai, nhất định nha.”

Tuy rằng buổi tối hôm nay không thể gặp nương, cũng không thể ngủ với

nương, nhưng so với việc làm cho nương khổ sở, hắn nên đi theo Hoàng bá

bá thì tốt hơn.



Tiêu Thanh Hàn gật đầu, xoay người rời đi. Con hắn, hắn còn không hiểu sao? Tiểu tử kia, thật là một cái quỷ linh tinh.



Trong phủ Quốc sư, thanh trúc càng thêm xanh tươi so với ba năm trước, trong

Thủy Tâm tiểu trúc, Vân Tâm Nhược chống cằm, nhìn thanh trúc bên ngoài,

hiện tại trong phủ quốc sư chỉ có một mình nàng. Minh Phong bị sư đệ của hắn là Viêm Huyên gọi vào Nhan quốc rồi, nói là Dịch Yên muốn sinh sản, khiến Minh Phong tức giận mắng không ngừng, nói việc này mời bà mụ là

được, sao cần đến thần y như hắn. Nhưng hắn mạnh miệng nói như vậy, cuối cùng vẫn đi cùng.




Đời người, có một số việc đúng là không thể

tưởng tượng được, Viêm Huyên và Dịch Yên, hai oan gia là thế cuối cùng

vẫn đến với nhau. Nam tử gọi là Viêm Huyên này đối với ai cũng tao nhã

có lễ, nhưng chỉ cần đụng tới Dịch Yên liền giống như sư tử bị nhổ lông

vậy lúc nào cũng tức giận. Mà Dịch Yên, nàng lúc nào cũng mang khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu tình, nhưng chỉ cần gặp được Viêm Huyên toàn bộ

bình tĩnh liền không còn, giống như thay đổi thành một người khác.

Chẳng nhẽ cái này người ta gọi là trời sinh một đôi.



Mà Tử Y cũng không cần phải lo, hai năm trước nàng cũng lập gia đình, gả cho thống

lĩnh thị vệ của Hoàng thượng, cuối cùng cũng được như nguyện vọng của

mình lúc ở Vân phủ, gả cho một vị trượng phu tốt.



Còn về một

người khác, nàng thở dài, ghé vào trên bàn, Lôi ca ca hiện tại đã giống

một người Hoàng đế thực sự, đem thực lực Nhan quốc trong ba năm ngắn

ngủi tăng lên gấp đôi. Mà hắn cũng đã nạp mấy chục người phi tử, về đứa

nhỏ, ngoài Thái tử mà Đỗ Thiên Lan sinh ra, cũng có vài đứa. Nàng biết

khúc mắc của hắn ở chỗ nào, nhưng nàng cũng không thể giúp được gì cho

hắn, điều hắn muốn nàng không cho được, cho nên, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghĩ, nhưng mà, nàng tin tưởng rồi sẽ có một ngày, hắn suy nghĩ
hắn, điều hắn muốn nàng không cho được, cho nên, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghĩ, nhưng mà, nàng tin tưởng rồi sẽ có một ngày, hắn suy nghĩ

thông suốt mọi việc.



“Suy nghĩ cái gì?” Một làn hương sen thanh

mát bay đến, giọng nam nhân thanh nhuận dễ nghe. Vân Tâm Nhược ngẩng

đầu, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn không biết xuất hiện từ khi nào.



“Không có gì, chỉ nghĩ về Dịch Yên.” Nàng giơ tay về phía Tiêu Thanh Hàn, Tiêu Thanh Hàn nghe xong nhíu mi lại, biết nàng cũng không nói hết, nhưng

mà, cũng không truy hỏi. Cầm tay kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình.



“Ngày kia, Hoàng đế Nhan quốc, Hoàng hậu, cùng vài vị phi tử sẽ đến Thiên Trạch.” Hắn biết nàng đang suy nghĩ điều gì? Nhược của

hắn vẫn luôn là một nữ tử hay mềm lòng, đối với cái người đến cùng một

thế giới với nàng kia, nàng dù chưa bao giờ nói ra, nhưng vẫn luôn thầm

quan tâm, không phải xuất phát từ yêu, nhưng xuất phát từ tình.



Hắn không ghen tị, nhưng lại luyến tiếc nàng vì điều này mà thương tâm.



“Vâng.” Vân Tâm Nhược ôm hông hắn, đem mặt chôn trong lòng hắn, Thanh Hàn của

nàng, luôn luôn hiểu nàng như vậy. Kỳ thật, biết bọn họ sắp tới, nàng

cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, ba năm không gặp, rất nhiều việc đã

qua đi, nên đối mặt, đã sớm đối mặt rồi.



“Thanh Hàn, cục cưng

đâu?” Vân Tâm Nhược ló mặt ra từ trong lòng Tiêu Thanh Hàn, nhìn nhìn

bốn phía, không thấy bóng dáng bé, đã một ngày không gặp con, nàng rất

nhớ nó.