Vân Long Phá Nguyệt
Chương 49 : Uy hiếp cùng phản uy hiếp
Ngày đăng: 04:17 19/04/20
“Nghiệt nữ…..ngươi đừng mơ tưởng!” Âm thanh nghiến
răng nghiến lợi. Vân Hồng Đào tức giận tới ngực phát đau, không ngừng
vuốt ngực mình lại, thân là chủ nhà Vân phủ uy nghiêm sao có thể bị
khiêu khích như vậy, nữ nhi của mình thế nhưng muốn đoạn tuyệt quan hệ
cha con, truyền ra ngoài, chẳng phải tự mình thành trò cười cho thiên hạ sao , hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý
“Nga….” Vân Tâm Nhược vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thân
hình cũng không di động nửa phần, tựa hồ những chuyện trước mắt đều có
trong dự kiến của nàng, ngay cả việc nghe Vân Hồng Đào cự tuyệt cũng
biết trước
“Ngươi có thể cự tuyệt ta, ta cùng có thể không lấy chồng , nhưng Vân Thiển Y thì rốt cuộc không còn cơ hội rồi” Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng phủ tay lên trán mình một chút, tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt thanh bụi Vân Hồng Đào “Ngươi nói, vị Thanh Hàn Quốc sư kia còn có thể hay lại không muốn nàng” (nguyên văn là “gả ăn ở phụ” mà không hiểu, chắ đại loại cũng na ná cái kia)
“Ngươi uy hiếp lão phu?” Vân Hồng Đào sắc mặt như
đêm giông tố tháng tám âm trầm. Nàng sao có thể biết chuyện Y nhi cùng
Thanh Hàn Quốc sư, mà lúc này, hắn cũng phải nghĩ lại
“Ta uy hiếp ngươi, tựa như ngươi vừa rồi uy hiếp ta thôi” Vân Tâm Nhược thản nhiên hồi phúng. Căn bản không đem tức giận của Vân
Hồng Đào để trong mắt, mỗi người đều có uy hiếp chính mình, nếu uy hiếp
mình chính là Tử Y, như vậy không cần nghi ngờ, uy hiếp của Vân Hồng Đào chính là Vân Thiển Y. Vân Tâm Nhược a Vân Tâm Nhược, ngươi đúng là có
một người cha tốt a
Suy nghĩ lại, căn bản không cần suy nghĩ lại, hắn không thể để cho
Thiển Y gặp chuyện không may, nàng là nữ nhi mình cưng chiều nhất, nàng
là huyết mạch duy nhất của nữ nhân mình yêu nhất
Đoạn tuyện thì đoạn tuyệt, vốn là người không nên xuất hiện, không
chờ mong gì. Hiện tại cứ giải quyết như vậy đi. Vì thế, hắn dựa vào lưng ghế, hướng ra ngoài hô to một tiếng “Người đâu…..”
Hết thảy lựa chọn đều đã có kết quả, mà có lẽ cho tới bây giờ vốn không có lựa chọn
Xoay người, Vân Tâm Nhược lại gần bên hồ nở đầy hoa sen kia, lẳng
lặng đứng bên bờ, trong hồ mùi hương tản mát trong không khí, thêm một
chút hơi ấm không khỏi làm cho người ta say mê
Trên trời một mảnh thâm lam, có vài cụm mây bay nhẹ như một khối lụa
mỏng, có chút mông lung, bên hồ dương liễu lả lướt, giống như mỹ nhân
thướt tha, gió thổi cành liễu nhẹ nhàng lay động, nhìn kỹ thế nhưng có
chút xinh đẹp tuyệt sắc. Hoa này, hồ này, sợ là về sau không còn cơ hội
thấy nữa
Nhưng là, nàng lạnh nhạt cười, trong trẻo mà lạnh lụng mi tâm chậm
rãi giãn ra, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ tháng ba, trong bình tĩnh lộ
ra không sợ hãi, ba phần lạnh lùng, còn có năm phần dũng cảm, gió thôi y phục tung bay, nhưng là thân thể gầy yếu lúc này lại đứng thẳng trước
gió, nếu có một ngày, nàng một lần nữa có được tự do, nàng sẽ không
buông tay. Mặc kệ chuyện gì sẽ đến? Nàng quyết tâm trong lòng, phong
cảnh không hợp với lòng nàng, nhưng lại có khả năng đả động nhân tâm