Vân Long Phá Nguyệt

Chương 5 : Thiên Trạch hoàng triều

Ngày đăng: 04:17 19/04/20


Thiên trạch năm 183 , phủ Quốc sư , Lưu đinh lâu



Ánh trăng phát một mảnh ngân quang , thanh âm gió nhẹ nhàng thổi qua

thanh trúc , lá trục không ngừng va chạm , phát ra âm thanh hi hi ào ào , thật là dễ nghe , như cô gái cúi đầu khẽ ngâm , mấy phần khinh nhiêm

, mấy phần nhu tình . Phủ Quốc sư có một mảnh khu rừng trúc nổi tiếng cả nước , nghe nói Quốc sư yêu trúc , muốn có được một mảnh mĩ luân mĩ

hoán thanh trúc , chỉ ở đây mới có , không nơi nào có được



Có lẽ này phiến thanh trúc cũng không phải bởi vì nó mà mới có được

danh khí này , mà là nhờ chủ nhân của nó , cũng chính là chủ nhân phủ

Quốc sư ,là nhất mẫu đồng bào (cùng một mẹ) với đương kim Thánh thượng Hoàng đế , cửu hoàng tử Tiêu Thanh Hàn



Thiên trạch hoàng triều quốc họ Tiêu , đất rộng của nhiều , bởi vì

Tiên hoàng cùng đương kim Thánh Thượng đều yêu dân , cho nên dân chúng

an cư lạc nghiệp , tuy rằng nam có Đông thánh , bắc có Nhan quốc . Nhưng Thiên trạch là thực lực cường nhất , lãnh thổ rộng lớn nhất trong Tam

quốc



Càng bởi vì Thiên trạch văn có quốc sư Thanh Hàn , mặc dù mới 20 tuổi , nhưng lại kinh tài tuyệt diễm , biết thiên văn , thượng thông ba

ngàn, hạ biết năm trăm , tài hoa trác tuyệt , là thiên hạ đệ nhất tài tử . Còn có Huyền vũ đại tướng quân Lê Hân , nghe nói hắn dụng binh như

thần , binh pháp lỗi lạc , đi bày binh bố trận như chiến thần thiên hạ , một người cũng đủ giữ quan ải ,danh xưng vạn phu đừng địch



Có một văn một võ này, đương kim Thánh thượng lại vì dân trị quốc ,

thực lực đương nhiên cao hơn hai nước kia , hơn nữa Đông thánh Ngũ công

chúa năm trước hòa thân , được Thánh thượng phong làm quý phi , hai nước đã kết làm liên bang , Tuy rằng Nhan quốc có chút ý đồ , cũng không dám làm gì



Mặc dù nằm giữa hai nước nhưng Thiên trạch lại thái bình vô sự . Dân chúng cũng có thể hưởng hết an cư lạc nghiệp



Đại tướng quân Lê Hân tất nhiên không cần phải nói , mười ba tuổi

liền theo phụ thân luyện qua binh quyền , tuổi tuy nhỏ , nhưng đã có
Một tuyết y (y phục trắng) công tử đứng trước cửa sổ ,thân thể cân

xứng thon dài , tóc dài đen như mực thả ở bên hông , chỉ cần cử động một cái liền xuất hiện phong thái cao nhã , tuyết y nhẹ bay , lưng dựa vào

cửa sổ . Trong tay cầm một chén bạch ngọc , ngón tay nam tử thon dài ,

khớp xương rõ ràng , so với ngọc càng trơn mịn hơn , cùng chén ngọc một

chỗ , xinh đẹp không nói nên lời , cực mĩ , người như ngọc , ngọc giống

như người



Ánh trăng chiếu vào gương mặt tinh xảo của hắn , mi mực như họa , mắt như trời sao , trong mắt giống như thu thủy tạo thành , mũi cao thẳng

,môi phấn nộn anh bào,làm cho người sợ hãi than là nam tử mi tâm (giữa 2 mi) lại có một chấm nhỏ chu sa* đỏ

bừng như máu , dung mạo tuyệt mỹ như thế , giống như thần tiên, thật sự

là có thể cho nam nhân ghen tị tới cuồng , làm cho nữ nhân điên cuồng

chí tử



Nam tử bưng lên chén ngọc đặt bên miệng nhẹ uống một ngụm , hương trà nhẹ nhàng đi vào lòng người , khẽ cúi đầu , lông mi hơi hơi rung động , tạo nên một bức tranh cực mĩ , như Nguyệt thần hạ phàm , không dính một chút tục khí phàm nhân , hắn buông chén ngọc trong tay , sau đó giương

mắt lên trời nhìn về hướng ánh trăng , lúc này là ngày mười lăm của

tháng , trăng đã thực tròn



Nâng lên bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay , sau đó khóe

miệng lộ ra một chút cười cực đạm , giống như chờ mong , giống như đùa

cợt



“Rốt cục đến đây…” Một tiếng nhẹ nhàng thở dài theo

miệng nam tử truyền ra . Vô bi vô hỉ (không buồn không vui) giống như

ánh trăng trên trời , không có một tia tình cảm



Thanh trúc khẽ lay , ánh trăng vẫn như cũ